Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 196 - Chương 196 - Án Giết Người Tại Ktv 4

Chương 196 - Án giết người tại KTV 4
Chương 196 - Án giết người tại KTV 4

Chương 196: Án giết người tại KTV 4

Nhưng một người thông minh đã chuẩn bị ý định giết người như thế, lại không để lộ ra bất cứ thái độ thù hận gì, đã tính toán rõ ràng tất cả mọi thứ như vậy, sẽ khai nhận trong lúc cảnh sát thẩm vấn hay sao?

“Cô ta sẽ không thật sự ăn sạch đống giấy có khả năng dính máu nạn nhân đó đấy chứ? Thế cũng gớm quá rồi.” Vẻ mặt của Gary dần nhăn nhó, trong dạ dày thậm chí còn thấy hơi lợn cợn ghê ghê.

“Không, đồng nghiệp bên bộ phận giám định đã kiểm tra qua giấy vệ sinh cung cấp trong KTV rồi. Loại giấy này dùng sức niết sẽ rớt một ít bột giấy cực nhỏ. Bên bàn nạn nhân lại không có bột giấy như thế, chứng tỏ thứ mà hung thủ dùng để bọc dao không phải giấy ở đây.” Phương Trấn Nhạc lại nói.

“Bộ phận giám định cũng đã kiểm tra loại giấy mà những người khác tự mang, cũng sẽ có bột giấy dù ít hay nhiều để lại sau khi lau đồ.

Hơn nữa, xét từ vét máu xung quanh thi thể, trong nháy mắt con dao cắm vào người sẽ có vết máu bắn ra tung tóe trước tiên, sau đó là vết máu chảy dọc, trước khi hung thủ lấy vải bọc cán dao đi, trên đồ vật này nhất định sẽ dính rất nhiều máu.”

Phương Trấn Nhạc hít một hơi thật sâu, nuốt khan một cái mới ý thức được mình khát nước, anh nhíu mày nhẫn nhịn, vừa định tiếp tục nói thì Dịch Gia Di đưa một chai nước suối không biết lấy từ đâu ra tới.

Anh gật đầu vặn nắp chai, ngửa đầu uống một hớp rồi mới nói tiếp: “Chúng ta đều đã dùng qua giấy, biết thứ này chỉ dính chút nước là đã thẩm thấu ngay. Căn cứ theo lượng máu phun ta trong nháy mắt con dao cắm vào mà pháp y Hứa đã suy luận thì dù bọc bốn năm tầng giấy cũng chưa chắc đã có thể đảm bảo trên cán dao không để lại bất cứ dấu vết gì.

Mà hiện tại cán dao sạch sẽ không tìm được bất cứ manh mối nào chỉ có thể chứng minh hoặc là cô ta bọc rất nhiều, rất nhiều giấy cứng, hoàn toàn không rơi bột, hoặc chính là một tấm vải đủ dày.”

Dịch Gia Di nhanh chóng ghi chép lại, cảm thấy quá trình suy luận của sir Phương có thể nói là rất quý giá, trở về phải nghiêm túc đọc và nghiêm túc học, không thể bỏ lỡ một chữ nào hết.

“Nếu như vậy cũng không có khả năng ăn rồi.” Ngũ quan của Gary nhăn lại, hỏi: “Hay là dẫn trịnh Lệ San đi chụp X quang đi?”

“Hung thủ chắc hẳn có suy tính cẩn trọng hơn, nếu cô ta đã chuẩn bị dao từ trước vậy chắc chắn cũng đã nghĩ xong cách che giấu dấu vân tay của mình từ trước, chắc hẳn không đến mức phải ép mình nuốt cục giấy siêu dày khó nuốt xuống hoặc là vải. Hơn nữa, mang theo thứ như vậy đi qua đi lại cũng quá thu hút ánh mắt người nhìn.” Phương Trấn Nhạc cúi mắt nhìn bàn tay của mình, các đường chỉ tay đan xen trong lòng bàn tay giống như hàng nghìn hàng vạn manh mối đan xen.

Anh phải tìm ra được điểm trung tâm nhất, quan trọng nhất, nó chắc chắn đang giấu ở nơi nào đó.

“Thứ gì sẽ bị chúng ta hoàn toàn bỏ qua?” Dịch Gia Di nhìn ghi chép của Phương Trấn Nhạc, nhíu mày thuận miệng hỏi.

Phương Trấn Nhạc lại đột nhiên sững sờ, quay đầu nhìn chằm chằm vào Dịch Gia Di, một đôi mắt dài sắc lạnh như dao, phóng ra ánh sáng lạnh vô hình dường như có thể đả thương người.

Cô cảnh sát trẻ sợ hết hồn, người đàn ông lại nói: “Nói tiếp đi.”

“À… trên sách nói, khi phía cảnh sát tìm chứng cứ phải tập trung nắm bắt các manh mối bất thường khác nhau. Ví dụ như một chiếc tivi lệch, một con dao đặt trên bàn phòng khách… một khung ảnh đặt trên bàn, ví dụ như cái túi đắt đỏ trong một gia đình nghèo… tất cả những thứ ‘vốn không nên ở đây,’ ‘hình như đã bị chuyển đi’ đều có khả năng trở thành manh mối, cho nên khi cảnh sát điều tra nhất định phải chú ý đến…” Dịch Gia Di có hơi không hiểu Phương Trấn Nhạc muốn nghe cô nói gì, chỉ đành thuận miệng nói ra mạch suy nghĩ.

Phương Trấn Nhạc lại giống như nghe được thông tin vô cùng hữu dụng gì đó, đột nhiên duỗi một ngón tay ra, gật đầu bảo: “Cho nên thứ gì đó đang ở trong phòng bao này mà cảnh sát sẽ không chú ý đến?”

Dịch Gia Di nhìn Phương Trấn Nhạc, trong đầu nảy ra suy nghĩ, có manh mối quan trọng gì đó chồng lên lời của Phương Trấn Nhạc.

Trong dòng chảy hình ảnh, thứ bọc chuôi dao được hung thủ nắm trong tay và một vài đặc điểm không bắt mắt lập tức được phóng đại!

Bình Luận (0)
Comment