Chương 197: Án giết người tại KTV 5
“Là đồ trong KTV! Trong tiệm vốn đã có sẵn, phòng nào cũng có!” Đột nhiên Dịch Gia Di giang rộng hai tay lên bàn, không thể khống chế được mà nói: “Tôi biết rồi!”
…
Phương Trấn Nhạc và Dịch Gia Di ở trong phòng anh một câu, tôi một câu, càng nói càng lớn tiếng, càng nói tốc độ càng nhanh, tâm trạng bùng lên cao, bầu không khí trào dâng, nhưng…
Lâm Vượng Cửu và Gary nhìn trái nhìn phải, vừa cảm thấy hình như nghe hiểu lại hình như hoàn toàn không nghe hiểu.
Rốt cuộc vẫn là chú Cửu cay hơn một chút, ông ta thuận theo lời của Dịch Gia Di, không ngừng liếc mắt quanh phòng bao nơi bọn họ ở, tuy rằng rất nhỏ nhưng trang trí giống hệt như hiện trường hung án.
Lớp ren màu vàng dày được trải trên chiếc ghế sô pha lớn màu đỏ, bây giờ trông hơi quê mùa nhưng khi bật đèn pha lên nhất định sẽ trông rất lộng lẫy.
Quán KTV này được trang trí rất đẹp, chi phí rất cao, đồ ngon gì cũng có hết, ngay cả mấy vật trang trí mềm mại như khăn trải bàn và rèm cửa sổ cũng rất được chú trọng và rất dày.
Cho nên, ý của Dịch Gia Di và sir Phương là thứ hung thủ đã dùng để bọc cán dao là vải trong phòng hát KTV?
Nhưng vải phủ ghế sô pha, khăn trải bàn, rèm cửa đều rất to, chắc chắn không được…
Lẽ nào?
Cùng với Dịch Gia Di vỗ bàn đứng dậy, chú Cửu cũng nghĩ đến gì đó mà đứng dậy chạy ra ngoài.
Phương Trấn Nhạc vội vàng ngăn cản: “Chú ý hình tượng!”
Bên ngoài toàn là phóng viên đấy!
Cửa bị đẩy ra, Dịch Gia Di quay đầu liếc mắt nhìn Phương Trấn Nhạc, lè lưỡi cười ngốc rồi lại quay đầu đi, khi mặt hướng về phía cảnh sát và ống kính bên ngoài dây cảnh báo ở đầu bên kia hàng lang lại không hề có cảm xúc, nghiêm túc trịnh trọng, rất đứng đắn.
Lâm Vượng Cửu cũng không thấy vẻ lười biếng đâu nữa, đi bên cạnh cô cảnh sát trẻ, sải bước xuyên qua hành lang bước về phòng VIP đối diện, cũng rất uy phong lẫm liệt.
Phương Trấn Nhạc đi cuối cùng, nhìn bóng lưng của bọn họ mà dở khóc dở cười, trong ống kính của các phóng viên, ngược lại chỉ có mình vị tổ trưởng này là thoạt nhìn tùy hứng nhất.
Dịch Gia Di vừa bước vào KTV đã căn cứ theo bản đồ chỗ ngồi do đồng nghiệp bên bộ phận giám định vẽ, tìm được vị trí mà Trịnh Lệ San ngồi, sau đó ánh mắt rơi lên chiếc micro màu trắng trên mặt bàn trước mặt.
Bên ngoài thân micro bọc một lớp vải ren màu đỏ rất dày, xa hoa đến từng chi tiết như micro chính là phong cách của KTV này.
“Anh Tony, túi vật chứng!” Dịch Gia Di nhìn thấy micro này lại kích động không dám tùy tiện duỗi tay, sợ làm ô nhiễm vật chứng.
Lâm Vượng Cửu cũng đoán ra được thứ mà Dịch Gia Di nói chính là thứ này, ông ta đứng bên cạnh nhìn Tony chạy qua, vội phối hợp với Dịch Gia Di chỉ huy Tony gỡ vỏ bọc xuống.
Vỏ bọc màu đỏ cho dù có dính máu cũng không thể thấy quá rõ ràng, Tony so sánh chuôi dao và vải bọc một chút, lại rất phù hợp.
Anh ta đeo găng tay, cẩn thận lộn vỏ ngoài vỏ bọc, bên trong lại là màu trắng, trên đó lại dính máu tươi.
Trần Quang Diệu cũng chạy tới thò đầu nhìn, chỉ liếc mắt nhìn hình thái của vết máu đã kích động kêu: “Là nó! Chính là nó!”
Dưới ánh đèn, để sát lại nhìn cẩn thận, không cần thu thập đã có thể nhìn thấy một vài dấu vân: “Tony, lấy dấu vân tay trước đi!”
“Rõ!” Tony lập tức lấy thiết bị, cẩn thận thu thập dấu vân tay.
Phương Trấn Nhạc khoanh tay đứng bên cạnh nhìn Dịch Gia Di mặt mày hồng hào khi thì chỉ huy, khi thì tập trung nhìn.
Thám tử trưởng đại nhân vừa rồi còn nhíu mày rất chặt, lúc này đã giãn nét mặt ra, cả người đều thả lỏng hẳn.
“Gia Di phát hiện ra sao?” Trần Quang Diệu nhìn Tony thu thập dấu vân tay xong mới quay đầu hỏi Dịch Gia Di.
“Vâng.” Cô cảnh sát trẻ nhe răng cười ngại ngùng, muốn cười một cách càn rỡ và kiêu ngạo mà lại thấy hơi xấu hổ, nhưng ánh mắt lại sáng lấp lánh, cảm giác thành tựu không thể che giấu được.
Trần Quang Diệu hiểu loại ánh mắt này, khi một người làm việc mà mình cảm thấy có ý nghĩa, có đôi khi cho dù chỉ có một chút xíu thành tích cũng sẽ lộ ra vẻ mặt này.
Thật là một cô cảnh sát trẻ nhiệt huyết và sôi nổi.