Chương 198: Miêu tả tình tiết vụ án 1
“Đúng là trợ thủ giỏi của cha Phương! Cố lên, nữ hậu sinh!” Trần Quang Diệu giang cánh tay, giờ có đi vòng quanh căn phòng này cũng không cảm thấy khiến người áp lực nữa rồi.
“Cảm ơn anh Đại Quang Minh.” Dịch Gia Di cười, ra sức gật đầu.
“Nói gì đấy? Cha Phương cái gì, tôi già lắm sao? Đủ làm cha cô ấy luôn rồi sao?” Phương Trấn Nhạc ầm ĩ với vẻ bất mãn, lại quay đầu hỏi Dịch Gia Di: “Cô bao nhiêu tuổi rồi?”
“Hai mươi thưa sir!” Dịch Gia Di đáp câu hỏi của cấp trên một cách nghiêm túc.
“Mới hơn tám tuổi, lúc tôi tám tuổi đã sinh con rồi sao?” Phương Trấn Nhạc cũng nổi giận một cách rất nghiêm túc.
“Gì cơ? Cậu mới hai mươi tám á? Lừa quỷ à.” Tâm trạng của Trần Quang Diệu cũng tốt hẳn lên, vừa rồi cả người còn đăm chiêu ủ dột, lúc này lại nói đùa không ngừng với Phương Trấn Nhạc.
Chú Cửu đứng đó khoanh tay cũng cười theo: “Bây giờ đầu óc của người già không xoay chuyển nhanh bằng người trẻ tuổi, nhưng sau khi nói chuyện với các cậu cũng nghĩ đến được, ha ha, bàn về vụ án với các cậu tự dưng cảm thấy mình trở nên thông minh hơn.”
“Chú Cửu, chú vốn đã rất thông minh rồi mà!” Dịch Gia Di nghiêm túc gật đầu.
Mọi người lại cười ha ha một trận, hoàn toàn thay đổi bầu không khí trong phòng.
“Kết thúc công việc, có thể về cục cảnh sát được rồi!” Trần Quang Diệu vẫy tay gọi, lại đi qua vỗ lên vai Dịch Gia Di và Phương Trấn Nhạc: “Cảm ơn các đồng nghiệp ở tổ trọng án, cuối cùng bộ phận giám định chúng tôi cũng không cần phải xét nghiệm toàn bộ giấy trong thùng rác nữa rồi.”
“Ây, tay của anh Đại Quang Minh vừa sờ vào cái gì thế?” Dịch Gia Di ngồi xổm xuống tránh tay của Trần Quang Diệu.
“Chứng cứ nên có cũng không thể thiếu mà.” Phương Trấn Nhạc cũng bước một bước tránh đi, khiến hai tay của Trần Quang Diệu vỗ hụt.
“Biết rồi.” Trần Quang Diệu phất tay, cũng quay đầu vội rời đi.
Phương Trấn Nhạc lại liếc mắt nhìn Dịch Gia Di vài lần, lúc này mới hít một hơi thật sâu, gật đầu đi ra khỏi hiện trường hung án.
Anh đẩy cửa đi vào phòng bao có mười lăm người chưa bị thẩm vấn, chỉ một vòng vào trong đó và nói: “Cảm ơn các vị đã phối hợp với cảnh sát làm việc, mọi người có thể về nhà.”
“Thưa sir, có phải đã biết ai là hung thủ rồi không?” Lập tức có một người đứng dậy, nghĩ một chút thì bây giờ chỉ có mỗi Trịnh Lệ San là không có ở đây nên lại truy hỏi: “Có phải là Lệ San giết người không?”
Phương Trấn Nhạc chỉ cười mà không đáp, thu tay về quay người ra khỏi phòng bao, lại đi về phía căn phòng nhỏ nơi mà Tam Phúc và Lưu Gia Minh đang thẩm vấn Trịnh Lệ San.
Trong nháy mắt đẩy cửa mở, Tam Phúc đang chống hai tay lên bàn, nghiêng người về phía Trịnh Lệ San để tạo áp lực, ép hỏi đối phương nhận tội.
Trịnh Lệ San lại quay đầu đi, ngậm chặt miệng không nói chuyện, rõ ràng là không muốn phối hợp.
Tiếng cửa vang lên thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người, ánh mắt của Trịnh Lệ San rất ôn hòa, không hề có một chút vẻ hung ác và sợ hãi gì, nhìn thế nào cũng không giống một cô gái sẽ sát hại người khác.
“Anh Nhạc.” Tam Phúc rút hai tay khỏi mặt bàn, hơi lắc đầu với Phương Trấn Nhạc.
“Cô Trịnh, cô xem đây là gì?” Phương Trấn Nhạc cầm một cái micro trong phòng nhỏ này lên, lắc với Trịnh Lệ San.
“Micro.” Giọng nói của Trịnh Lệ San hơi khẩn trương nhưng vẻ mặt vẫn rất khá nắm bắt được.
Dịch Gia Di và chú Cửu cũng đi vào phòng bao, hai người khoanh tay đứng hai bên sir Phương giống như một nam một nữ vệ sĩ vậy.
“Vậy đây thì sao?” Phương Trấn Nhạc nói, lại gỡ vải bọc trên thân micro xuống.
“…” Trịnh Lệ San mím môi, im lặng một lúc rồi mới mở miệng nói: “Vải ren, có vấn đề gì sao?”
“Cô nói xem tôi có vấn đề gì?” Phương Trấn Nhạc lại lộn ngược vỏ bọc lại, để mặt bên trong lộn ra ngoài, lộ ra phần màu trắng: “Nếu trên này dính máu và để lại dấu vân tay, cô nói xem chúng tôi có thể bắt được hung thủ không?”
“…” Trịnh Lệ San cúi mắt, tuy rằng vẻ mặt căng chặt, nhưng hai tay lại không khống chế được mà run lên.
“Nếu cô khai nhận vậy đây là chủ động phối hợp với bên cảnh sát phá án, khi lên tòa hiển nhiên sẽ được xét giảm nhẹ tội, còn nếu như vẫn luôn sống chết không chịu phối hợp, vậy cũng không sao, đương nhiên cô có quyền giữ sự im lặng, nhưng khi phán tội, chỉ sợ cô sẽ không thấy hài lòng lắm đâu.” Phương Trấn Nhạc kéo một cái ghế ra rồi ngồi lên một cách vô cùng thảnh thơi, nhìn cô ta với vẻ cười như không cười, thản nhiên nói: “Cô là một người thông minh, khai với không khai, cô chọn đi.”