Chương 199: Miêu tả tình tiết vụ án 2
Anh lại liếc mắt nhìn đồng hồ: “Cô có muốn cân nhắc thêm không? Tôi cho cô năm phút, thế nào?”
“Thưa sir, tôi biết bây giờ xảy ra chuyện như vậy, áp lực bên cảnh sát là rất lớn, nhưng cũng không thể tùy tiện tìm một người tới gánh tội được chứ? Liệu tôi có thể mời luật sư biện hộ được không?” Lòng bàn tay của Trịnh Lệ San hơi buông lỏng, giọng nói vẫn nhẹ nhàng, dường như cũng không hề khẩn trương.
Phương Trấn Nhạc nở nụ cười và gật đầu, có vẻ tán thành với biểu hiện kháng cự của cô ta.
Anh tính mở miệng miêu tả lại quá trình giết người của cô ta, chặn họng khiến cô ta không còn tồn tại bất cứ tâm lý may mắn gì nữa, nhưng vừa nghĩ đến phải nói rất nhiều lời lại cảm thấy thật rắc rối, nên anh quay đầu nhìn ra phía sau.
Chú Cửu lười biếng vừa thấy tầm mắt của anh bắn qua, đã theo bản năng đảo tròng mắt, không muốn đối diện với anh.
Anh lại nhìn về phía Dịch Gia Di ở bên khác, cô cảnh sát trẻ không hề phòng bị đối diện với anh, người mới vẫn chưa hiểu được sự lười biếng và thói quen của thám tử trưởng nhà mình.
“Gia Di, cô tường thuật cho cô Trịnh đây quá trình cô ta giết người, bày những bằng chứng mà phía cảnh sát chúng ta đã quan sát thấy rõ cho cô ta thấy.” Phương Trấn Nhạc gõ ngón tay lên mặt bàn, mỉm cười cổ vũ.
“…” Dịch Gia Di hơi trố mắt.
Sir Phương! Anh Nhạc! Anh chắc chắn muốn để tôi miêu tả lại quá trình giết người của Trịnh Lệ San chứ?
Toàn bộ dòng chảy hình ảnh mới nhìn thấy chưa đến hai tiếng hiện ra rõ rành rành trước mắt.
Thấy bộ dáng trố mắt líu lưỡi của cô cảnh sát trẻ, Phương Trấn Nhạc còn tưởng cô lo lắng nên nói không được, mới cười an ủi: “Không sao, chúng ta có chứng cứ xác đáng, cô nói kiểu gì cũng được.”
Lâm Vượng Cửu vừa thầm thấy may mắn vì vừa rồi mình tránh né nhanh, việc này cuối cùng cũng không rơi lên người ông ta, vừa gật đầu cổ vũ với Dịch Gia Di, đây rõ ràng là cơ hội mà Phương Trấn Nhạc dành cho cô để rèn luyện bản thân, Tiểu Thập Nhất xứng đáng có được nó, phải cố nói cho thật tốt vào.
Dịch Gia Di thấy chuyện đã đến nước này cũng chỉ đành hắng giọng, suy nghĩ xem nên bắt tay từ đâu rồi mới chậm rãi bắt đầu màn biểu diễn của mình:
“Cô Trịnh nhân lúc những người khác đang hát [Tháng năm rực rỡ] của Hoàng Gia Câu, không ai chú ý đến mình mà lén lút lột vỏ bọc micro của mình xuống, nhét micro vào khoảng trống giữa đệm ngồi và tay vịn của ghế sô pha, lấy ra con dao đã sớm chuẩn bị từ trước, bọc vải bọc lên cán dao rồi nhét vào trong tay áo, đây chính là lý do tại sao thời tiết rõ ràng nóng như thế mà cô lại mặc áo sơ mi dài tay.
Sau khi đứng dậy, người bên cạnh cô còn liếc mắt mặt cô, khi ấy cô sợ muốn chết, cũng may người đó chỉ liếc mắt nhìn một cái rồi tiếp tục nhìn màn hình hát, hoàn toàn không chú ý đến cô làm gì.
Cô vội vàng đứng dậy vòng ra bậc thềm tam cấp bên tay trái, hơi cúi người lẻn đến bên cạnh người chết, khi đó điệp khúc đoạn đầu của bài hát đó lên đến cao trào, xung quanh rất ồn ào, cô còn thấp giọng kề sát bên tai nạn nhân, chửi anh ta một câu đúng không?”
Gary đảm bảo mười lăm người đó an toàn rời khỏi đây, sau đó vòng về nghe Dịch Gia Di miêu tả tình tiết vụ án lại thấy hơi buồn cười.
Tiểu Thập Nhất cũng đáng yêu quá rồi đi?
Lần đầu tiên sir Phương kêu cô miêu tả tình tiết vụ án trước mặt hung thủ, cô lại kể như kể chuyện xưa vậy, ngay cả chi tiết cũng phải bịa rất tường tận như đang diễn phim truyền hình vậy?
Phương Trấn Nhạc vốn còn đang lo lắng Dịch Gia Di nói không trôi chảy nên đã chuẩn bị tinh thần sẵn sàng bổ sung cho cô bất cứ lúc nào, giúp cô nói xong một đoạn hoàn chỉnh.
Nhưng hoàn toàn không ngờ Tiểu Thập Nhất lại là người thuộc phái chi tiết, tài ăn nói xuất sắc, văn chương bay bổng, lời nói chứa đầy hình ảnh.
Hơn nữa, từ khi nào cô gái trẻ này đã thẩm vấn mấy nhân chứng khác? Ngay cả vụ án xảy ra ở thời điểm nào, mấy người khác đang hát bài gì cũng hỏi ra luôn rồi.
Không tồi, có thể chú ý chi tiết đến mức độ này, có vẻ như là người trời sinh để làm nghề này.
Mà Tam Phúc thẩm vấn rất lâu cũng không ép ra được một câu này, lúc này vẻ mặt cũng dần trở nên vi diệu.