Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 200 - Chương 200 - Miêu Tả Tình Tiết Vụ Án 3

Chương 200 - Miêu tả tình tiết vụ án 3
Chương 200 - Miêu tả tình tiết vụ án 3

Chương 200: Miêu tả tình tiết vụ án 3

Anh ta còn nhớ lần đầu tiên mình miêu tả lại quá trình gây án trước mặt phạm nhân đó, khi ấy ăn nói trúc trắc vấp váp, trình tự trước sau thường xuyên nói sai, nếu không phải có sir Phương hướng dẫn anh ta thì anh ta có thể trực tiếp phản cung giúp hung thủ rồi.

Sao lần đầu tiên Dịch Gia Di làm chuyện này lại logic rõ ràng, trình tự không sai lệch như như thế?

Về phần Trịnh Lệ San vẫn luôn hoặc là không mở miệng, hoặc tuyệt đối không thừa nhận, cùng với lời của Dịch Gia Di mà cơ thể dần căng cứng, ánh mắt nhìn cô cũng dần nhuộm vẻ sợ hãi.

Giọng nói của Dịch Gia Di vẫn còn đang tiếp tục, giống như cơn ác mộng không thể quay đầu của Trịnh Lệ San: “… Cô đâm con dao vào ngực nạn nhân, sợ anh ta không chết nên sau khi rút tay về còn do dự vài giây, sau đó lại cầm chuôi dao, dùng sức đẩy lưỡi dao lút cán rồi mới rút tay.

Khi ấy nạn nhân vẫn luôn rên rỉ, cô cố tình sáp tai lại gần, phải nghe xong âm thanh như chó chết của anh ta mới cảm thấy hả giận đúng không? Để tránh có người nhìn thấy cô vốn nên lập tức vòng về, nhưng nhìn thấy anh ta nằm phủ phục ở đó giống con rùa dần dần chết đi, cô thật sự không nhịn được mà nán lại thưởng thức thêm một lúc, thẳng đến khi bài hát gần hát xong cô mới cúi người vòng về với vẻ lưu luyến không rời, khi về vị trí, cô nhanh chóng lấy micro, lộn ngược vỏ bọc lại rồi bọc vào thân micro, tham gia vào mấy câu cuối trong [Tháng năm rực rỡ].

Cô Trịnh, lúc hát câu [Chào đón tháng năm rực rỡ, ôm chặt tự do trong gió mưa] cô đã cười phải không? Có phải cô cảm thấy mình giống nhân vật chính trong bài hát, sau khi gió mưa qua đi chỉ đợi ngắm cầu vồng đúng không?”

Lồng ngực của Trịnh Lệ San phập phồng dữ dội giống như nhìn thấy quỷ.

Cùng với sự khai thác chiều sâu của Dịch Gia Di, Phương Trấn Nhạc đã sớm không còn tâm trạng nhẹ nhàng vừa rồi nữa, anh từ từ ngồi thẳng người dậy.

Bản thân chỉ muốn làm cái bánh bao xá xíu nhưng Dịch Gia Di lại bày một bàn Mãn Hán Toàn Tịch cho anh.

Màn diễn xuất của cô cảnh sát trẻ vẫn chưa xong, cô nhìn chằm chằm vào Trịnh Lệ San, mở miệng chất vấn cũng là kết thúc cho màn diễn thuyết của mình: “Bên dưới vỏ bọc micro là kim loại, rất dễ in dấu vân tay rõ ràng, để rất lâu cũng sẽ không biến mất, cô cũng không phải phục vụ trong KTV, tại sao lại có dấu vân tay để lại trên thân kim loại của micro?

Còn nữa, trên vết máu bên trong miếng vải bọc đó tại sao lại có dấu vân tay của cô?”

Lông mày của Phương Trấn Nhạc nhíu xuống, trong ánh mắt nhìn cô cảnh sát trẻ của anh có thêm vài phần thán phục: Lần đầu tiên lập hồ sơ vụ án, cô đã có thể tập trung manh mối toàn vẹn như thế, logic kết nối manh mối cũng trôi chảy như vậy, còn có thể bổ sung tâm lý và phản ứng của hung thủ vào, đây đã không phải tố chất mà một thám tử ưu tú bình thường nên có.

Mà là thiên tài mới có loại thiên phú này!

Xem ra, một Bá Nhạc như anh vẫn xem nhẹ tài năng của thiên lý mã rồi.

Mà Trịnh Lệ San ngồi đối diện hô hấp đã dồn dập như sắp hen suyễn.

Ánh mắt cô ta nhìn Dịch Gia Di tràn ngập sự sợ hãi.

Trước khi giết Lý Vạn Khiêm, cô ta quả thật đã chửi anh ta một câu: “Đi chết đi, thằng chó!”

Sau khi giết người, cô ta quả thật cũng đã nghe thấy tiếng rên của Lý Vạn Khiêm, thằng đến khi tắt thở mới luyến tiếc đứng thẳng người dậy, cũng quả thật đã thưởng thức thi thể của anh ta vài giây rồi mới lưu luyến rời đi.

Sau khi về chỗ ngồi, cô ta quả thật chỉ hát hai câu đó cùng mọi người, cũng là hai câu hát mà cô ta cho rằng vô cùng phù hợp với tâm trạng của mình, khiến trong lòng cô ta thoải mái.

Tại sao?

Tại sao cô cảnh sát này cứ như đã tận mắt nhìn thấy, chính tai nghe được vậy?

Tâm lý của cô ta sụp đổ, gần như quên mất mình đang đối kháng với cảnh sát, chỉ mải run rẩy chất vấn: “Là Lý Vạn Khiêm nói cho cô biết sao? Anh ta… anh ta vẫn chưa chết? Nhưng rõ ràng tôi… đã cắm dao sâu như thế, không thể nào… có phải tim anh ta mọc bên phải không? Tôi biết trên đời có người như thế. Sớm biết vậy… sớm biết vậy tôi đã…”

Trịnh Lệ San cứ như vậy sợ hãi đến mức đánh mất bản thân và khai nhận trước cái bẫy và suy luận của Dịch Gia Di.

Bình Luận (0)
Comment