Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 201 - Chương 201 - Miêu Tả Tình Tiết Vụ Án 4

Chương 201 - Miêu tả tình tiết vụ án 4
Chương 201 - Miêu tả tình tiết vụ án 4

Chương 201: Miêu tả tình tiết vụ án 4

“Không, cô quả thật đã giết chết anh ta rồi, nhưng cho dù Lý Vạn Khiêm đã chết và cho dù cô cắn chặt răng không chịu nhận tôi thì bên cảnh sát vẫn có cách điều tra rõ ràng tình tiết vụ án. Đây chính là năng lực cơ bản nhất của thám tử tổ trọng án. Trước khi cô làm điều ác, lẽ nào không hiểu rõ kẻ địch mà mình sẽ đối diện đều có năng lực gì sao?” Dịch Gia Di lạnh giọng hỏi.

Lưu Gia Minh trừng to mắt nhìn Dịch Gia Di với vẻ khó tin, trái tim lại đang điên cuồng gào lên: Không! Đây không phải năng lực cơ, bản, nhất của thám tử tổ trọng án nhé! Không phải!

Trịnh Lệ San há to miệng, trừng mắt nhìn Dịch Gia Di, không biết là hối hận hay là khó tin nữa, run rẩy một lúc lâu mới hít một hơi thật sâu.

Cô ta ngẩng đầu đối diện với Phương Trấn Nhạc vài giây rồi đột nhiên che mặt bật khóc nức nở.

Từ đầu đến cuối Tam Phúc đều im lặng, lúc này cũng không nhịn được mà nhìn Dịch Gia Di bằng một loại ánh mắt phức tạp, không biết là thán phục hay là nghiên cứu nữa.

Lần đầu tiên anh ta nhìn thấy một thứ gì đó khác biệt từ trên mặt cô cảnh sát trẻ.

Có lẽ dùng chân tướng để phù trợ chính nghĩa đã mang tới khí khái anh hùng cho cô, hoặc là trí tuệ khiến người tin phục, khiến cô thoạt nhìn không còn là cô em có thể tùy ý vê tròn và nắn dẹt đó nữa.

Cô dường như sẽ vô thức khẩn trương khi có rất nhiều người nhìn mình.

Đó là gì?

Là sự tôn trọng khiến anh ta không thể không nhìn thẳng, coi cô thành một trong các đối thủ của mình?

Hay là cảm giác nguy hiểm đang vang lên hồi chuông cảnh báo trong lòng anh ta?

Cứ như… trên con đường cạnh tranh chức tổ trưởng này, ngay cả chú Cửu, Lưu Gia Minh và Gary làm lâu hơn đều không phải đối thủ, mà một thám tử tổ trọng án mới vào này như cô lại thành kình địch…

Trịnh Lệ San khóc rất lâu, dường như không chỉ khóc vì bản thân đã làm chuyện sai trái giết người này, mà còn khóc cho hết toàn bộ sự oan ức và không cam lòng trong đời.

Trong căn phòng nhỏ yên tĩnh, chỉ có tiếng nức nở của cô ta, các thám tử đều rất kiên nhẫn, không người nào giục cả.

Trịnh Lệ San biết mình đã hoàn toàn không còn cơ hội nữa.

Rất lâu sau, cuối cùng cô ta cũng lau nước mắt trên mặt, giọng khàn đi, hỏi: “Có thể cho tôi một chai nước được không?”

Phương Trấn Nhạc gật đầu với Lưu Gia Minh, Gia Minh sững sờ một lúc mới ý thức được lần này sir Phương không gọi Tiểu Thập Nhất nhỏ nhất đi lấy nước mà là đang sai mình.

Cậu ta ra ngoài gọi phục vụ và chọn mấy chai nước suối, các thám tử cộng thêm Trịnh Lệ San mỗi người một chai.

Chai nước suối bị vặn nắp, người nào cũng tu ừng ực.

Trịnh Lệ San không vội nói mà Phương Trấn Nhạc cũng không vội hỏi, bộ dáng kiên nhẫn thể hiện sự thong dong và chắc chắn của anh.

Trịnh Lệ San dùng sức nhắm mắt lại, cuối cùng cũng mở miệng.

Trịnh Lệ San có một người cha bán bánh bao xá xíu nuôi gia đình, giáng sinh năm nào cũng sẽ muốn mua một cây thông Noel, nhưng lần nào mẹ cũng sẽ nói mua cái thứ vô dụng này còn không bằng mua đồ ăn đồ uống thực tế hơn.

Chuyện này đã trở thành nỗi ám ảnh của cha cô ta, cũng để lại dấu ấn trong lòng cô ta khiến cô ta khao khát tiền vô cùng, cũng khao khát thông qua tiền bạc để thay đổi cuộc đời của mình.

Nhưng cô ta rất xui xẻo, gặp phải một cấp trên ôm thành kiến đối với cô ta, mỗi lần khi cô ta có cơ hội thăng chức đều chèn ép cô ta, không cho cô ta thăng chức.

Sau vài lần, trong lòng Trịnh Lệ San sinh ra suy nghĩ cố chấp, đó chính là chỉ cần cấp trên Lý Vạn Khiêm còn sống thì cô ta sẽ chẳng bao giờ có cơ hội, mãi mãi không kiếm được tiền.

Thẳng đến một khắc này bị bắt đi đền tội, cô ta mới nói thật ra bản thân có sự lựa chọn khác, nhưng ngay trước khi giết người, cô ta đã hoàn toàn bị ngọn lửa tức giận khống chế, trong lòng tồn tại tâm lý may mắn sẽ không bị bắt mà cắm đầu đi trên con đường không thể quay đầu này.

Dịch Gia Di nghe những lời miêu tả này mà hai mắt hơi đỏ hoe, không nhịn được mà quay đầu đi.

Phương Trấn Nhạc mím môi đứng dậy, vỗ lên vai Lưu Gia Minh: “Dẫn cô Trịnh về cục cảnh sát đi.”

Bình Luận (0)
Comment