Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 202 - Chương 202 - Có Phải Có Manh Mối Rồi Không

Chương 202 - Có phải có manh mối rồi không
Chương 202 - Có phải có manh mối rồi không

Chương 202: Có phải có manh mối rồi không

Trịnh Lệ San ký tên lên ghi chép, sau đó giơ hai tay ra, mặc cho Lưu Gia Minh khóa còng tay, cúi đầu giống như một con rối mất hồn đi theo ra ngoài.

Trong nháy mắt đẩy cửa ra, Lưu Gia Minh duỗi bàn tay kéo một tấm vải phủ trên sô pha lớn ở KTV, phủ lên người Trịnh Lệ San rồi mới dẫn cô ta ra ngoài.

Các phóng viên đã sớm ngắm sẵn máy ảnh nhưng lại chỉ chụp được một người bị chê nửa người, gần như ngay cả nam hay nữ còn khó phân biệt được.

Trịnh Lệ San dừng vài giây rồi mới tiếp tục đi. Lưu Gia Minh không nói tiếng nào, môt tay áp giải cô ta, một tay che mặt không muốn cho phóng viên chụp ảnh.

Phương Trấn Nhạc gật đầu ra hiệu cho cảnh sát mặc quân trang có thể gỡ dây cảnh báo, các phóng viên kiên nhẫn đợi đến hiện tại lập tức chen vào.

“Sir, nghi phạm là ai vậy? Có phải có manh mối rồi không?”

“Tại sao lại che nghi phạm lại? Có phải hoàn toàn không có nghi phạm, các người giả bộ bắt một người để lừa chúng tôi đúng không?”

“Có phải giết người vì tình không?”

“Đại khải phải mất rất lâu mới phá được án phải không? Gần đây trị an ở thành phố này có phải rất không tốt không?”

“Có phải cả mười sáu người đều âm mưu giết người, tại sao chỉ bắt một người hả sir?”

Phương Trấn Nhạc đẩy đám đông ra, chỉ đáp một câu: “Xin nhấc máy gọi cho bộ phận quan hệ công chúng của cục cảnh sát.”

Khi Dịch Gia Di bước vài bước cùng đội chen được ra ngoài, đột nhiên nhìn thấy phóng viên Joe trước đó đã chế nhạo cô “nữ cảnh sát còn không bằng về nhà sinh con” kia, đối phương cũng vừa vặn sáp tới.

Khóe mắt cô liếc qua bóng lưng của Phương Trấn Nhạc, lén thả chậm tốc độ, ngay khi Joe lại gần đang định mở miệng thì cô dẫn đầu cắt ngang câu hỏi của anh ta, lạnh giọng nói: “Nói cho anh biết, tôi không phải diễn viên của bộ phận quan hệ công chúng.

Vụ án này tôi đích thân tham gia, vụ án chặt xác trước đó tôi cũng đích thân tham gia.

Sau này tôi cũng sẽ tham gia vào các vụ án của tổ trọng án B.

Anh nhìn cho rõ, từ đầu đến chân đều là thám tử CID thật trăm phần trăm!

Anh tên gì?”

Dịch Gia Di giơ tay đẩy, nhìn thấy trên thẻ treo trước ngực anh ta viết cả tên tiếng Anh và tên tiếng Trung, sau khi rút tay về cô lại ngẩng đầu ưỡn ngực, đối diện với anh ta: “Tôi nhớ tên của anh rồi, hy vọng anh hãy làm một phóng viên đủ tiêu chuẩn, trong đầu thật sự nên chứa một ít chân tướng và chính nghĩa, bớt nói nhảm lại đi.

Cũng mời anh nhớ cho kỹ tên của tôi, cảnh sát số 7647, tôi là thám tử mới của tổ trọng án, Dịch Gia Di!”

Joe bị vẻ mặt tức giận của Dịch Gia Di làm cho sững sờ, lồng ngực bị một thứ gì đó huých vào khiến anh ta hoàn toàn không nói nên lời, ngay cả hô hấp cũng ngừng lại, sắc mặt đỏ lên vì xấu hổ, ánh mắt cũng vô thức trở nên sợ hãi.

Cô cảnh sát trẻ này thật sự rất dữ.

Dịch Gia Di quay người đi được hai bước nhưng vẫn chưa hết bực mình, cô lại dừng chân, quay đầu giận dữ hỏi: “Thành kiến là thứ có thể giết người, tại sao mọi người không thể công chính hơn một chút, hiểu cách tôn trọng người khác hơn một chút?”

Cuối cùng còn liếc mắt nhìn Joe với vẻ dữ tợn, sau đó mới quay người sải bước đuổi theo Phương Trấn Nhạc, cố gắng điều chỉnh tâm trạng rồi thò đầu lên nhìn, phát hiện sir Phương đã bị rất nhiều phóng viên vây quanh nhưng lại không hề bị nhấn chìm.

Tổ trưởng Phương cao lớn như hạc trong bầy gà, trong vòng vây của các phóng viên lại cao hơn hẳn một cái đầu.

Dịch Gia Di đuổi theo cái ót đó, đẩy đám người ra, nhanh chóng chui về phía sau anh, nhắm mắt theo đuôi cúi đầu đi.

Lần này Phương Trấn Nhạc quay đầu cuối cùng cũng trông thấy cô cảnh sát trẻ, anh nói thầm một câu “Chạy đi đâu vậy” rồi duỗi tay kéo cô lên đằng trước, vừa đi sát bên cạnh cô, vừa quay đầu chỉ trích phóng viên với vẻ ghét bỏ: “Đừng đuổi theo nữa, không kể gì hết đâu, đi hỏi bộ phận quan hệ công chúng đi.

Tờ báo nào gọi điện đến sớm nhất chắc chắn sẽ có được sự kiên nhẫn lớn nhất và nhiều tin tức nhất, đừng để bị người khác giành trước nhé, đi gọi điện nhanh đi!”

Một vài tờ báo bị thuyết phục, lập tức bước nhanh vượt qua các cảnh sát, lao ra khỏi KTV đi gọi điện.

Phương Trấn Nhạc thở phào một hơi, thấy tình hình đám đông có sự cải thiện mới rút cánh tay khoác hờ lên người Dịch Gia Di về, miệng còn oán trách: “Theo bọn tôi có ích gì, tổ trọng án kín miệng nhất!”

Khi phóng viên Nhiếp Uy Ngôn mở cửa chiếc xe đỗ ở gần đó của mình, định về tòa soạn viết bài, trong lúc quay đầu lại trông thấy một màn Phương Trấn Nhạc bảo vệ Dịch Gia Di ra khỏi cửa, chẳng hiểu sao lại cảm thấy dáng vẻ của hai người này rất hợp ống kính, máy ảnh treo trước ngực tách một tiếng bắt được một cảnh này.

Bình Luận (0)
Comment