Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 204 - Chương 204 - Thật Sao

Chương 204 - Thật sao
Chương 204 - Thật sao

Chương 204: Thật sao

Gia Tuấn cũng cầm tờ báo, đọc một lúc rồi nói với cô: “Nhà chúng ta cũng không mua được cây thông Noel, anh cả cũng nói gần giống mẹ của hung thủ này.”

“Thật sao?” Gia Di nhướn mày, cố gắng tìm kiếm trong ký ức của nguyên chủ.

“Thật đấy ạ, có tiền đó tội gì phải mua mấy thứ không thể ăn không thể mặc như cây thông Noel, còn không bằng mua đôi giày mới cho chị cả, mua bút máy mới cho chị hai và mua vợt mới cho em.” Gia Tuấn đảo tròng mắt nghĩ ngợi.

“Nhưng em với chị hai đều rất muốn cây thông Noel và dây đèn màu nhỏ đó, chị với anh cả đã tới công viên nhặt cành cây gãy, rồi đến chỗ xây dựng bỏ hoang nhặt ván gỗ, dùng dây thép với băng dính quấn một vòng thành cây thông Noel xấu ơi là xấu, khà khà.”

“Chị nhớ ra rồi, anh cả đã dùng dây đèn xếp treo trên cửa sổ đợt tết để treo lên cây, cây thông Noel nhà người ta đều rất sặc sỡ, còn cây thông Noel nhà chúng ta thì đỏ lè, ở bên ngoài đi qua thoạt nhìn giống y như nữ quỷ mặc đồ đỏ lại còn phát sáng nữa chứ.” Dịch Gia Di không nhịn được mà bật cười.

“Tuy cây thông Noel rất xấu, nhưng đầu giường của bọn em cũng có tất và quà, em và chị hai đều biết là chị và anh cả đã chuẩn bị cho bọn em.” Gia Tuấn nghiêng đầu như đại nhân nhỏ.

“Hai bạn nhỏ các em cũng chuẩn bị quà cho chị và anh cả mà.”

“Vâng, em đã tặng viên đá có hình giống khẩu súng mà mình nhặt được cho anh cả, đó là thứ em thích nhất đó.” Gia Tuấn cười hì hì.

“Từ nhỏ đã biết lừa anh cả của em rồi! Cuối cùng còn không phải anh trả viên đá hình khẩu súng đó lại cho em hay sao? Bằng không lẽ nào anh cầm chơi chắc?” Dịch Gia Đống từ sau bếp bưng món ra ngoài, khi đi qua quầy tính tiền còn duỗi tay gõ một cái vào trán Tiểu Gia Tuấn.

Dịch Gia Di cũng cười theo.

Nói chuyện một lúc dần dần quên mất vừa rồi còn đang buồn bã và cảm thán.

Lại quay đầu đọc bài viết trên tờ báo, đọc được hai hàng Gia Di lại muốn thở dài.

Đột nhiên một người kéo một cái ghế, ngả người ngồi lên trên, cánh tay vắt lên quầy tính tiền, đối diện với hai chị em một lớn một nhỏ rồi cười bảo: “Thế giới này rất thối nát, nhưng chúng ta cũng không thể đợi nó trở nên tốt hơn rồi mới bắt đầu sống được.”

Là Phương Trấn Nhạc.

Trong khu rừng xã hội, bất công, thành kiến và phân biệt đối xử luôn tồn tại, có người vì vậy là trưởng thành lệch lạc, có người lại trưởng thành từ trong rèn giũa.

“!” Dịch Gia Tuấn nghe không hiểu nhưng cảm thấy có vẻ rất lợi hại, đôi mắt đã không tự chủ được mà bắn ra tia sáng ngưỡng mộ.

Dịch Gia Di chớp mắt, một người làm chị như cô hình như lại nghe hiểu.

Đôi mắt cô nhìn Phương Trấn Nhạc rồi lại nhìn Dịch Gia Tuấn, lời mà hai người bọn họ nói, nội dung truyền đạt hình như cùng là một ý, lại hình như không phải.

Nhưng chẳng hiểu sao bọn họ đều khiến cô nghĩ đến một con heo nổi tiếng nhất ở Hồng Kông.

McDull.

Ông chủ, tôi muốn mì cá viên, không cá viên, không mì.

Lúc nhỏ muốn đá bóng, kết quả cũng chỉ luyện ra được một đôi chân thô hơn người khác chứ không trở thành siêu sao bóng đá.

Cho dù Gia Như tham gia hoạt động lao cột giành quà có thể giành được túi lớn thì đã làm sao? Thời đại đã khác rồi, sau này mọi người đều không trèo lên cao để giành túi lớn nữa.

Lúc trước khi Gia Di xem phim thấy McDull đau buồn, chẳng hiểu sao lại khóc, nhưng bây giờ đột nhiên trải nghiệm được một loại lãnh đạm và rộng lượng của việc cố gắng sinh trưởng trong đau khổ.

Giống như Gia Tuấn, không có cây thông Noel nhưng có cái cây tồi tàn của anh trai làm cũng được.

Không có súng đồ chơi thì nhặt viên đá giả làm cũng được.

Hoặc là giống như sir Phương, mỗi ngày khi phá án đều mang vẻ mặt khó ở, hung dữ đòi mạng, nhưng khi bước ra khỏi cổng lớn của cục cảnh sát nên làm gì thì làm cái đó, dường như có thể thay đổi chế độ bất cứ lúc nào, đổi từ chế độ [Tổ trưởng Phương như có thâm thù đại hận] thành chế độ [Phương Trấn Nhạc muốn ăn cá trôi].

Gia Tuấn và Phương Trấn Nhạc đều có chuyện mà bản thân không có cách nào thay đổi được, một người nghèo, một người không có cách nào hoàn toàn diệt hết tội phạm, nhưng bọn họ cũng hiểu phải tìm được đường ra cụ thể và cố gắng sinh tồn trong thế giới thối nát, không hoàn mỹ như vậy.

Bình Luận (0)
Comment