Chương 205: Trẻ con thật tốt
Giấc mộng không có cách nào thành hiện thực, bỏ đi.
Không có cây thông Noel, bỏ đi.
Không thể lập gia đình, bỏ đi.
Không có cách nào thăng chức, bỏ đi.
Dường như rất đau khổ, lại dường như rất bình đạm.
Khi nhắc đến bánh mì dứa thơm ngon, đôi mắt vẫn sẽ sáng lên.
Ngửi thấy món cá trôi hấp tươi ngon mới mẻ mà anh cả bưng ra vẫn sẽ muốn ăn, không rời mắt nổi.
Có án thì phá, sau đó ăn một bữa no nê.
Cho dù ngày nào cũng phải tăng ca, cả ngày bị công việc dày vò cũng vẫn có thể cười thành tiếng trong sự tự giễu.
Lúc trước Gia Di xem không hiểu McDull, bây giờ cũng chưa chắc đã hiểu.
Nhưng cảm giác tức giận và đau khổ mà Trịnh Lệ San mang đến cho cô đột nhiên bị hóa giải.
Hình như… cô đã hơi hiểu được quan điểm [Vui vẻ mới quan trọng nhất] của Hương Giang về đời sống phố phường.
Sinh lão bệnh tử, được mất vô thường, hậm hực không địch lại được ngây thơ, đau buồn không địch lại được lạc quan.
“Ăn cơm thôi.” Phương Trấn Nhạc duỗi tay vỗ lên cánh tay đang đặt trên bàn của Dịch Gia Di, gật đầu một cách chân thành, trong ánh mắt dường như có thêm rất nhiều ý tứ an ủi chưa tan hết, không đợi cô phản ứng anh đã hất cằm với Gia Tuấn.
“Chàng trai trẻ, nể mặt một lần, qua đây ăn cơm chung đi.”
Tiểu Gia Tuấn như trúng giải độc đắc, lập tức vui vẻ nhảy xuống khỏi ghế, trong nháy mắt đã biến mất phía sau quầy, trực tiếp vòng ra khỏi phạm vi quầy tính tiền mới lộ ra bóng người còn cao đến quầy của cậu bé.
Phương Trấn Nhạc nhìn cậu bé rồi vỗ một cái lên ót đứa trẻ.
Tiểu Gia Tuấn lập tức quay đầu kháng nghị, Phương Trấn Nhạc lại đột nhiên thò hai tay xuống dưới nách đứa trẻ, hơi dùng sức đã nhấc được Dịch Gia Tuấn lên cao, bước hai bước, cánh tay chợt hạ xuống, ấn thiếu niên lên ghế.
Gia Tuấn như ngồi xe qua núi, bị giơ lên cao rồi đột nhiên bay xuống thấp, sau khi lấy lại bình tĩnh thì người đã ngồi trên ghế, lúc này mới cảm thấy thú vị, bật cười ha ha như một đứa trẻ ngốc.
Trẻ con thật tốt, vì chuyện cụ thể mà vui vẻ cũng vì chuyện cụ thể mà mất hứng.
Không hiểu về ăn năn hối hận, thật đúng là khí chất ngây thơ có thể chữa lành lòng người.
Dịch Gia Di ngồi bên cạnh em trai, Phương Trấn Nhạc thì lại thuận thế ngồi ở một bên khác của cô, nhân lúc mọi người đang chọc Gia Tuấn lại thấp giọng nói với cô: “Trong vụ án có nhiều chuyện vô cùng kỳ lạ, có hung thủ hung ác đến cùng cực, có người cũng sẽ lộ ra vẻ đáng thương, đáng để đồng cảm.... đừng để bị ảnh hưởng quá, vứt bỏ cảm xúc, đặt cán cân pháp luật và công chính đó trong lòng, tim phải vững thì cảm xúc mới có thể bình ổn.”
Dịch Gia Di ra sức gật đầu, coi lời sir Phương như thức ăn, hình như cá trôi hấp cũng tươi mềm thơm ngon hơn vài phần.
Trên đời này chua chát và khổ đắng nhiều, còn ngọt ngào và và cay độc thì lại ít, nhưng chẳng gì có thể ngăn cản được sự quan tâm và bảo vệ của bạn bè và người thân. Phần dịu dàng đã an ủi và dẫn dắt cô này thật đáng tin và khiến người an lòng đến thế.
Không thể xoa đầu sir Phương nên cô xoa đầu em trai.
Lại ngại gắp đồ ăn cho sir Phương, vì thế quay sang gắp cho em trai vài miếng thịt.
Lưu Gia Minh khen cô thật thương em trai, mặt của Dịch Gia Di đỏ bừng, đôi mắt lại lén lút liếc xuống nhìn sir Phương.
Vừa vặn sir Phương bắt được ánh mắt này, đột nhiên trong lòng giật thót hai cái, chẳng hiểu sao lại hoảng hốt, thật kỳ lạ.
Hôm nay món cá hấp trên bàn rất không tồi, đầu bếp Dịch đặt cá trôi lên trên đậu phụ rồ hấp, vừa có cảm giác tươi mềm của cá chạch chui đậu hũ, vừa có cảm giác đã ghiền khi gắp một miếng thịt cá kèm đậu lấp đầy khoang miệng.
Xung quanh con cá còn bày nấm hương, lạp xưởng, hành lá, dương sỉ và thịt cá trôi viên, đảo đều tay, cá viên đã nặn sẵn ngấm đẫm hương vị đậm đà, vào miệng có độ dai sau đó thì mềm, nhai kỹ lại có độ mềm dai của nấm hương, thật sự quá độc đáo.