Chương 206: Con gái với con trai đúng là khác hẳn
“Anh Gia Đống, một đĩa cá trôi này lên bàn, sau này tôi làm sao ăn được món cá trôi của quán khác nữa đây?” Lưu Gia Minh rất thích ăn cá viên trên đó, một miếng một viên, nếm thử rồi là không ngừng lại được.
Gary cũng muốn ăn còn phải giành với cậu ta.
“Vào cửa Dịch Ký còn muốn đi đâu nữa!” Dịch Gia Đống ở sau bếp vung con dao thái với Lưu Gia Minh, chọc cả bàn cười ầm lên.
Dịch Gia Di duỗi đôi đũa dài giúp em trai tay ngắn chân ngắn gắp một miếng cá viên, bản thân cũng nếm một miếng, vị ngon chữa lành tất cả, cảm giác hạnh phúc và hài lòng có thừa khiến cô cong đôi mắt lại, nhỏ giọng nói với Phương Trấn Nhạc ở bên cạnh: “Cảm ơn sir Phương đã không để tôi bị đối xử bất công.”
“Đừng nói ngớ ngẩn nữa, ăn cơm đi.” Phương Trấn Nhạc đang cố gắng chiến đấu với xương cá, thật sự không rảnh phân tâm.
“Vâng.”
“Ừm.” Cuối cùng cũng phun ra toàn bộ xương cá, anh nuốt thịt cá với vẻ hài lòng, gật đầu với Dịch Gia Di.
“Hì hì.” Nhìn vẻ mặt của sir Phương chẳng hiểu sao lại cảm thấy đáng yêu, cô cảnh sát trẻ cười híp cả mắt lại.
“…” Phương Trấn Nhạc có hơi khó hiểu, sao lại cười ngọt ngào như thế?
Lại nhìn mấy người khác đang ăn cơm, người nào cũng ăn như hổ đói, vẻ mặt vặn vẹo…
Quả nhiên, con gái với con trai đúng là khác hẳn.
“Anh Nhạc, lần này chúng ta phá được vụ án còn chưa đến bốn tiếng!” Cá viên trong đĩa cá trôi hết rồi, Lưu Gia Minh cũng đã ăn no, cậu ta lau miệng, húp một ngụm canh rồi cười với Phương Trấn Nhạc, xin được thưởng: “Liệu có được nhập công lao lớn hơn vào hồ sơ không ạ? Tháng này cũng phải cho mọi người lấy được tiền thưởng tiên phong chứ?”
“Đây cũng không phải vụ án người lạ giết người, phá án nhanh có gì mà khó, trước đây vụ án vừa bước chân vào hiện trường hung án đã biết hung thủ là ai cũng không phải không có, lẽ nào người nào cũng được thưởng to sao? Cậu tưởng thám tử tổ trọng án dễ làm như thế à? Bánh ngọt rớt từ trên trời xuống?”
Phương Trấn Nhạc trách móc một câu, thấy Lưu Gia Minh định ầm ĩ lại vội vàng xua tay nói: “Nhưng khi tôi làm báo cáo sẽ xin thử, dù sao lần này hung thủ cũng giảo hoạt, chúng ta có thể phát hiện ra bằng chứng quan trọng như ‘vỏ bọc micro’ này cũng vô cùng hiếm có. Khi bộ phận giám định làm báo cáo cũng sẽ nhắc tới, vật chứng quan trọng này là tổ trọng án chúng ta phát hiện ra, lúc bọn họ kiểm tra tìm vật chứng đã hoàn toàn bỏ lỡ, đây cũng là một đại công.”
“Bây giờ ai cũng nói điều tra án là khoa học điều tra phá án, hở tí là công lao để cho bộ phận giám định và bộ phận pháp y hết. Nhưng lần này thì sao? Bọn họ còn có lời gì mà nói nữa? Vật chứng quan trọng ở đâu còn phải dựa vào thám tử của chúng ta chỉ ra kia kìa.” Lâm Vượng Cửu càng nói càng nổi giận bất bình: “Bằng không coi chúng ta là gì? Chân chạy vặt à?”
“Lần này tổ trọng án chúng ta cũng nở mày nở mặt rồi, buổi sáng lúc anh Đại Quang Minh còn nói với em còn bảo chúng ta đang định giành công việc của bộ phận giám định bọn họ, ha ha.” Gary cũng không nhịn được mà cười bảo, phá được vụ án này thật sự khiến lòng người thoải mái.
Tổ trọng án bọn họ cuối cùng cũng vênh mặt, hãnh diện trước mặt các bộ phận khoa học rồi.
Hôm nay đi trong cục cảnh sát, người của bộ phận giám định nhìn thấy anh ta, có ai là không lễ phép hơn vài phần.
Thật sảng khoái.
“Loiaj chuyện dùng suy luận để phá án này dựa vào ai chứ?” Lâm Vượng Cửu thấy đám tiểu bối vui vẻ là đắc ý quên mình, không nhịn được lại hạ nhiệt giúp bọn họ: “Không phải có sir Phương từng câu chỉ dẫn các cậu thì mấy tên đầu gỗ như các cậu có thể nghĩ ra được chắc?”
“Mọi người cũng đang trưởng thành mà.” Phương Trấn Nhạc được khen nên rất đắc ý nhưng cũng phải nói vài câu lời hay ý đẹp: “Hơn nữa, lần này trong quá trình phá án, Thập Nhất cũng thể hiện ra sự tiến bộ vô cùng khiến tôi ngạc nhiên. Sau khi phát lương đã đọc không ít sách đấy nhỉ? Bộ phận khoa học giám định nghiên cứu về dấu vết và dấu chân, nghĩ đến một điểm vỏ bọc micro này cũng đã vô cùng giỏi rồi, đảo ngược tình thế, rơi vào mộng đẹp.”
“Thần tiên đánh rắm, không giống người thường!” Lâm Vượng Cửu cũng nói nốt câu nói bỏ lửng.
Mấy người nghe được mà cười ha ha, đột nhiên Dịch Gia Tuấn giơ cao tay, quay đầu hô to với Dịch Gia Đống ở trong bếp: “Anh cả, anh cả, chị cả được khen thưởng! Cảnh sát Phương nói chị ấy là người câm đi học tuyệt đối không thành vấn đề!”