Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 207 - Chương 207 - Chúng Ta Chia Đều Đi

Chương 207 - Chúng ta chia đều đi
Chương 207 - Chúng ta chia đều đi

Chương 207: Chúng ta chia đều đi

“Ha ha ha…”

“Ha ha…”

“Ha ha ha…”

Mấy người ngồi quanh bàn cười ầm lên, Dịch Gia Đống cũng lau tay đi ra ngoài, đưa cho mỗi người một cốc cà phê, cười bảo: “Người họ Dịch mà, đều rất cố gắng.

Mọi người nếm thử món tôi mới chế của tôi đi, một sự kết hợp giữa cà phê và trà sữa Frappuccino, đổi trà sữa thành cà phê, cũng rất ngon đấy, thử đi, thử đi.”

“Anh cả cũng muốn được khen.” Gia Tuấn hạ cánh tay xuống, nghiêng đầu chống má nhìn anh cả và chị cả nhà mình.

“Đó là đương nhiên rồi, lúc em thi được điểm tuyệt đối còn không phải luôn lẽo đẽo sau đít anh muốn anh khen em mãi hay sao?” Dịch Gia Đống cười khà khà.

“Anh cả rất lợi hại!” Dịch Gia Di uống một hớp cà phê mà buồn cười, cà phê Frappuccino lại để anh cả làm ra rồi: “Ngon lắm ạ.”

“Oa, thật không tồi nha, sau này tôi sẽ uống món này!”

“Đúng, trà sữa Frappuccino sắp thất sủng rồi.”

Tam Phúc ngồi đối diện với bàn tròn ăn thức ăn ngon, uống cà phê ngon nhưng trong lòng lại không ngọt ngào gì.

Bắt đầu từ khi nào vậy? Hình như mấy giây trước cô cảnh sát trẻ vẫn còn là vật cát tường phúc tinh, một giây sau đã biến thành người mới chói mắt, mọi thứ đều rất xuất sắc?

Sau bữa cơm, Phương Trấn Nhạc vô cùng hào phóng đòi bao mọi người.

“Sao lại không biết xấu hổ để sir Phương trả tiền mãi được.” Lâm Vượng Cửu xua tay: “Chia đều đi.”

“Đúng đó, tiền lương của anh Nhạc đều dùng hết để bao chúng ta ăn uống rồi.” Lưu Gia Minh kéo cánh tay cầm ví tiền của Phương Trấn Nhạc, liếc mắt thấy cái ví BV đắt đỏ của đối phương, chỉ riêng cái ví da cầm tay này thôi đã đắt hơn toàn bộ tiền mặt trong túi cậu ta rồi.

“Đúng đó, anh Nhạc, chúng ta chia đều đi.”

“Không sao, bữa này vẫn là tôi mời, hôm qua phá được vụ án, gần đây mọi người cũng mệt mỏi rồi, đừng tiết kiệm tiền của tôi, mời thì mời. Được rồi được rồi, đừng phí lời nữa, về cục cảnh sát làm việc thôi.”

Phương Trấn Nhạc vung bàn tay to, áp chế lời của tất cả mọi người về, sau đó móc tiền ra đưa cho Dịch Gia Đống, lúc đợi tiền thối còn tranh thủ xoa hai cái lên đầu Dịch Gia Tuấn, cảm giác không tồi.

Buổi chiều về cục cảnh sát, Dịch Gia Di vốn định cùng mọi người làm công việc sắp xếp chứng cứ và báo cáo, nhưng tay còn chưa đụng vào văn kiện đã bị Phương Trấn Nhạc xách cổ áo sau tiễn ra khỏi văn phòng.

“Đi luyện súng, tranh thủ lấy được chứng nhận dùng súng, thành viên tổ trọng án không có phối súng còn ra thể thống gì nữa.” Phương Trấn Nhạc vỗ một cái vào lưng cô cảnh sát trẻ, nhíu mày giục.

Đây cũng là Tiểu Thập Nhất, đổi lại là đám người Lưu Gia Minh luyện súng không tích cực như vậy, anh đã sớm đá vào mông rồi, ép bọn họ nhất định phải lấy được súng phối trong một tuần.

Tuy Dịch Gia Di đã sớm nghiên cứu kỹ càng về súng phối của cảnh sát như súng ngắn SIG P250 DCc, .38 S&W, súng lục… nhưng nghiên cứu vẫn hoàn nghiên cứu, thật sự đến ngày mò vào súng cô vẫn hơi sợ.

Cô gái đại lục sinh trưởng ở địa phương đến lớn khá là sợ hãi thứ này, luôn cảm thấy nó rất nguy hiểm, cũng không biết mình có thể khống chế được không.

Cô thở dài, tổ trọng án vốn không phải chỉ họp ở trong văn phòng rồi phát hiện ra hung thủ đơn giản như vậy thôi đâu.

Bắt hung thủ cũng là chức trách rất quan trọng của thám tử tổ trọng án, cô không có súng thì võ lực giảm mạnh, đây là khuyết điểm nhất định phải bù vào.

Nghĩ đến đây, cô phấn chấn tinh thần, ưỡn ngực ngẩng đầu, lại tràn đầy sức sống.

Phương Trấn Nhạc đứng ở cửa văn phòng tổ B nhìn cô cảnh cảnh sát chuyển từ uể oải chán chường thành ngẩng đầu ưỡn ngược sải bước, không nhịn được mà cong khóe môi.

Anh có cảm giác như ngày đầu tiên đưa con tới nhà trẻ, lo lắng cô không thích ứng được, lại sợ cô không xuất sắc.

Chậc, phức tạp.

Treo nụ cười dịu dàng quay về tổ trọng án, Phương Trấn Nhạc lập tức nghiêm mặt, vỗ hai tay, trừng mắt, lạnh lùng trách mắng: “Nhanh cái tay lên! Tranh thủ làm xong tài liệu đừng để ở đó kéo dài công việc, nhanh nhanh nhanh!”

Trong văn phòng lập tức gà bay chó sủa, đám bé trai đáng thương giống như con lừa bận rộn.

Sau một loạt bài huấn luyện bắn mô phỏng (không dùng đạn), Dịch Gia Di cuối cùng cũng đã sẵn sàng bắn phát đạn thật đầu tiên của mình.

Chân trái ở phía trước, chân phải ở phía sau, chân trái hơi khuỵu, chân phải giậm phía sau.

Hướng bắn về phía mục tiêu, duỗi thẳng cánh tay phải, hơi cong khuỷu tay, giữ nguyên cánh tay trái gấp khúc, tay phải dùng sức đẩy về phía trước, tay trái kéo về phía sau, tạo thành thế cầm kéo đẩy.

Bình Luận (0)
Comment