Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 208 - Chương 208 - Luyện Bắn

Chương 208 - Luyện bắn
Chương 208 - Luyện bắn

Chương 208: Luyện bắn

Chú ý đến mức độ gập cong của cánh tay, ngón tay cái bên phải không được để tay trái chặn… bằng không sẽ gặp vấn đề giật họng súng, khiến cổ tay bị thương…

Trước khi Dịch Gia Di bắn, cô đứng vào vị trí bắn, trong đầu không ngừng hiện ra những điều đã học khi tra tài liệu trước đây, lẩm bẩm và không ngừng sửa đúng toàn bộ tư thế, kiểm tra lại tất cả lỗi sai có khả năng sẽ gặp phải.

May mắn thay, cô vừa mới tốt nghiệp không lâu, ký ức của cơ thể về quá trình cần mẫn rèn luyện kỹ thuật bắn súng khi đi học vẫn còn, cô vừa đứng vào vị trí đã không còn cảm thấy xa lạ nữa.

Bây giờ kiến thức lý thuyết đã có, sau khi tiến hành điều chỉnh ký ức cơ thể một phen, cô cảm thấy mình có lẽ cũng không phải hoàn toàn không được.

Mặc dù cô cảnh sát trẻ vô cùng lo lắng, nhưng sĩ quan Alison đứng cách đó không xa lại rất hài lòng về cô, lớn lên xinh đẹp, ăn nói nhẹ nhàng lễ phép, mặc đồ bảo hộ rất tiêu chuẩn, không tùy tiện bắn, không ngừng kiểm tra tình trạng của bản thân, thật sự ngoan đến mức khiến lòng người mềm nhũn, muốn bảo vệ cô!

Dịch Gia Di đã chuẩn bị sẵn sàng tất cả, cuối cùng cũng muốn bắn phát súng đầu tiên.

Cô hít một hơi thật sâu, cảm nhận cơ bắp và sức mạnh của lòng bàn tay, cổ tay, cánh tay, vai, hông và chân, kiểm tra mắt thuận, ngắm đúng, giữ vững họng súng, chú ý đến khẩu quyết ngón tay “chỉ có chín chứ không có một” rồi từ từ bóp cò…

Sau khi trải qua một khoảng thời gian tự do không chịu lực, ngón tay cuối cùng cũng cảm giác được lực cản rõ ràng, cò súng sẽ mang theo động lực đẩy lên viên đạn, nín thở, phát lực đều!

“Bằng!” Viên đạn bắn ra, nhanh chóng xuyên qua không khí, phụt một tiếng bắn thủng bia ngắm.

Huấn luyện viên nhìn chằm chằm rồi đột nhiên cười lớn, giơ hai bàn tay to như quạt hương bồ vỗ bôm bốp.

Mà Dịch Gia Di vẫn chưa kịp nhìn tâm bia, cô vẫn tuân theo quy tắc bắn súng, ngón trỏ đặt trên cò súng, cùng với lực đẩy cò súng về lại vị trí cũ từ từ hoạt động, cho đến khi nghe thấy tiếng click rõ ràng của cò súng về lại vị trí mới lại hít thở và buông lỏng ngón tay của mình.

Đến lúc này, cô rốt cuộc mới có thời gian ngẩng đầu lên, muốn xem mình đã bắn được bao điểm.

Những người đến chỗ Alison luyện súng đều là cảnh sát cầm súng của lực lượng cảnh sát, người làm nghề này hormone nam tính vô cùng dồi dào, cho dù là nữ cảnh sát cũng tràn đầy khí thế anh hùng, mặc dù những người này trông có vẻ tính cách cũng không tồi nhưng chắc chắn quật cường từ trong xương cốt.

Ngược lại chưa chắc đã khó hòa đồng, nhưng nhất định không phải đặc biệt ngoan, tóm lại không phải không thích mặc đồ bảo hộ thì chính là ngông cuồng, kiêu ngạo, không chịu quản giáo.

Ở đây nhiều năm như vậy, Alison chưa từng gặp một học viên nào nghiêm túc, khiêm tốn, luôn theo sát từng bước và không hề làm loạn như Dịch Gia Di.

Nhìn thấy nữ cảnh sát nhỏ nghiêm túc thực hiện thao tác khôi phục vị trí cò súng, sự tán thưởng của cô ta dành cho nữ cảnh sát trẻ này đã lên đến đỉnh điểm, khi ánh mắt cô nhìn qua để xin chỉ dẫn và nhận xét, những lời khen ngợi và động viên cứ thế tuôn ra ào ào như không cần tiền.

Động tĩnh khó tránh khỏi có hơi lớn, thu hút ánh mắt của rất nhiều người, bọn họ không khỏi thò đầu tới hỏi.

“Xin phối súng hả?”

“Qua đây bắn lần đầu tiên sao?”

“Bao điểm thế?”

Vì là lần đầu tiên luyện súng, không nên luyện tập quá độ vì thế Dịch Gia Di cũng không luyện quá lâu đã chạy về tổ B, muốn tiếp tục làm nốt công việc cuối cùng trong vụ án giết người ở KTV.

Mới đi đến gần cửa văn phòng, còn chưa đợi thò người vào lại đột nhiên nghe thấy Lưu Gia Minh nhắc đến cái tên “Thập Nhất” này, Dịch Gia Di theo bản năng dừng bước chân.

“Thập Nhất đã vào tổ trọng án được bao lâu rồi á.” Lưu Gia Minh khua tay, tiếp tục cười bảo: “Anh Tam Phúc, anh đang suy nghĩ lung tung gì thế?”

“Tôi thấy bây giờ anh Nhạc thật sự rất có ý đào tạo trọng điểm Tiểu Thập Nhất.” Tam Phúc nói xong lại thở dài.

“Lúc trước người nào trong chúng ta vừa mới vào tổ không phải được anh Nhạc đào tạo riêng, người mới thì coi sóc hơn một chút cũng rất bình thường mà.” Gary cũng mở miệng.

“Cậu tò mò thì cứ đi hỏi thẳng đi, ở đây đoán mò thì được gì?” Chú Cửu liếc mắt nhìn đám người trẻ tuổi giống như đã nhìn thấu tất cả.

Bình Luận (0)
Comment