Chương 209: Không tránh thử thách 1
“Loại chuyện này nào có hỏi được hả chú, chúng ta là thám tử viên, dựa vào đôi mắt, dựa vào suy luận, còn có thể không nhìn rõ được hay sao?” Tam Phúc lắc đầu.
“Vậy cũng chịu thôi, sir Phương vẫn luôn rất công bằng, tôi tin cậu ta.” Lâm Vượng Cửu lại mở miệng.
“Chú Cửu, chút bớt nói vài câu đi.” Lưu Gia Minh nhỏ giọng kéo Lâm Vượng Cửu.
“Để xem sao đã.” Tam Phúc gãi huyệt Thái Dương, loại chuyện như thăng chức này thật sự rất phiền phức.
Dục vọng khó mà kiềm chế, chưa biết lại khiến người thấp thỏm.
Gia Di đứng ngoài cửa cắn chặt răng cúi đầu.
Lúc này đi vào chắc chắn không ổn nên cô dứt khoát quay mũi chân, vòng về phía văn phòng hỗ trợ hành chính trên tầng.
Quả nhiên vừa vào cửa đã nhìn thấy chị Nhân đang bán mạng chỉnh sửa văn kiện, vừa uống Hồng Trà Bá Tước của chị ta, thi thoảng còn thở dài một tiếng, cũng không biết là thở dài vì trà quá ngon hay là than thở vì công việc quá nhiều nữa.
“Chị Nhân, để em giúp chị sắp xếp văn kiện nhé.” Dịch Gia Di đi đến đối diện với chị Nhân, ngồi vào vị trí mà trước kia cô thường ngồi, cười bảo.
Nghe nói người mới bên chị Nhân đã được quyết định xong, chỉ là vẫn chưa đến nhậm chức, cô cũng chỉ có vài ngày này còn có thể tới đây ngồi, sau này có tới nữa cũng không còn ghế của cô nữa.
“Khách quý tới cửa kìa.” Chị Nhân cười tươi như hoa nở, vội lấy một tách trà nhỏ khác, rót một cốc cho Dịch Gia Di, lại bưng điểm tâm hôm nay tới giới thiệu cho cô: “Đây là cửa hàng mà chị mới tìm được đấy, làm điểm tâm nhỏ không ngọt cho lắm nhưng rất thơm, em nếm thử đi.”
“Cảm ơn chị Nhân.” Dịch Gia Di lấy văn kiện qua, liếc mắt nhìn đã biết phải để trong thùng nào, sau khi nhập được hai phần mới lấy một miếng bánh táo đỏ từ trong đĩa nhỏ mà chị Nhân đưa qua.
Hương thơm đặc biệt của táo đỏ trôi vào trong khoang miệng, cảm giác mềm mại mịn màng, phối với vị sau thơm ngọt của trứng rán, quả đúng là mỹ vị.
Chị Nhân làm hết nửa đời ở cục cảnh sát thì cũng nếm trà chiều hết nửa đời người, ở phương diện này chị ta chắc chắn chính là chuyên gia.
“Cuối cùng cũng giãn được mặt ra, là ai bắt nạt cô cảnh sát nhỏ của chúng ta thế?” Chị Nhân đặt công việc xuống, ngồi nghiêng người trên ghế, lập tức buôn chuyện.
Vừa rồi Dịch Gia Di vào cửa, chị ta nhìn ra được, sắc mặt này cũng khác với trước đây lắm nha!
Suy nghĩ chợt thay đổi, chị ta lại mở miệng hỏi: “Có phải là đám đàn ông thối ở tổ trọng án đó không?”
Dịch Gia Di không muốn nói xấu về đám người anh Tam Phúc, thật ra thì từ lúc vào tổ trọng án cho tới nay, bọn họ đều rất quan tâm cô. Trước đây lúc bắt hung thủ trong vụ chặt xác ở phố Ferry, anh Tam Phúc lo lắng cô bị thương mà từ bỏ cơ hội vào bắt hung thủ lập công, đặc biệt kéo cô trốn dưới cửa sổ, rất bảo vệ cô.
Vì thế cô chỉ nâng mắt lên, cười miễn cưỡng mà không nói gì cả.
Chị Nhân thấy mình hình như đoán đúng rồi, bật cười ha ha, vỗ bàn tay nhỏ của Dịch Gia Di, giúp cô nghĩ thoáng: “Đám đàn ông thối đó kiêu ngạo quen rồi. Tổ trọng án mà em, toàn là dũng sĩ chọn nghìn chọn vạn mới ra, đều cảm thấy mình thông minh nhất, mạnh nhất. Đột nhiên có một nữ hậu sinh tới, việc gì cũng làm rất tốt chắc chắn sẽ vui vẻ. Nhưng nếu cảm thấy quyền uy của mình bị khiêu chiến vậy sẽ giống như con nhím xù lông, chỗ nào cũng không thể xâm phạm. Lúc chị vừa mới kết hôn cũng như thế với chồng chị đấy, tranh chấp một khoảng thời gian cũng vạch ra được cách, anh ấy biết chị cũng có giới hạn, chị cũng có chỗ mà chị sở trường, đương nhiên anh ấy phải nhường rồi.
Kết quả em đoán xem? Đừng thấy lúc vừa mới kết hôn đó trông như chuyện gì cũng đều do anh ấy quyết định, nhưng bây giờ nước chảy đá mòn, quyền lớn quyền nhỏ trong nhà đều ở trong tay chị hết, dạy cho anh ấy phải biết vâng lời.”
Dịch Gia Di bị chọc cười: “Chị Nhân thật lợi hại.”
“Đương nhiên rồi, em cũng đừng lo lắng, nếu sir Phương đã chọn em vậy chứng tỏ em có thể đảm nhiệm công việc thám tử tổ trọng án. Cứ yên tâm mà làm việc đi, rất nhanh bọn họ sẽ hoàn toàn chấp nhận việc có một thám tử trẻ tuổi có thể làm tốt công việc điều tra phá án của thám tử CID như bọn họ.” Chị Nhân cười ha ha, giống như toàn bộ phiền não trong thế gian đều bị tiếng cười này che lấp vậy.