Chương 210: Không tránh thử thách 2
Dịch Gia Di hít một hơi nhưng không tiếp lời, chỉnh được năm phần văn kiện, uống một hớp hồng trà, cả người lại ấm áp hơn một chút rồi mới lên tiếng: “Chị Nhân, em làm thám tử thì bọn họ chấp nhận rồi, cũng rất quan tâm em, còn dạy em nhiều thứ nữa.”
“Hả? Vậy bọn họ kiêng dè em làm gì?” Chị Nhân nghi ngờ.
Dịch Gia Di ấy à, tuy rằng mềm mại một chút nhưng làm việc chăm chỉ, hiếu học lại khiêm tốn, ngoan ngoãn, rất thích chăm sóc người ta, có chỗ nào khiến mấy tên đàn ông thối đó không hài lòng cơ chứ?
Thật không tài nào hiểu được.
“Đại khái là… có người phát hiện ra em muốn làm tổ trưởng.” Dịch Gia Di đáp một cách nghiêm túc.
“…” Đôi mắt và mồm của chị Nhân dần giãn to, tay lão làng xưa nay khôn khéo linh hoạt cũng có lúc không tiếp được lời.
Kinh ngạc đến tột cùng chính là im lặng đó.
…
Ngày thứ năm đến luyện súng, Dịch Gia Di vừa vào cửa, Alison đã ném một chai nước lạnh cho cô.
Hai người nhìn nhau mà cười, trong mấy người nay đã thành bạn bè, Dịch Gia Di còn mang trà và điểm tâm mà anh trai làm tới cho Alison, Alison cũng chuẩn bị nước cho cô.
Trước khi bắt đầu, Dịch Gia Di vừa mặc đồ bảo hộ vừa nghe Alison chia sẻ các kiến thức về súng. Alison là một người thích súng, về các loại đạn và sản phẩm mới ra ở nước ngoài đều nắm rõ như lòng bàn tay.
Dịch Gia Di là một người nghe rất tốt, gặp phải chỗ nào không hiểu sẽ không giả bộ hiểu, còn nghiêm túc đặt câu hỏi, thỏa mãn dục vọng muốn chia sẻ và khoe khoang của Alison cực lớn.
Trong lòng Alison, Dịch Gia Di thật sự là một thám tử tốt chân thành lại ngây thơ trăm năm khó gặp một lần.
Dịch Gia Di luyện tập tư thế Weaver vài ngày, hôm nay chuẩn bị thử tư thế Center Axis Relock, tư thế này dễ di chuyển sang trái và phải để đổi mục tiêu hơn.
Các phương pháp cầm súng đều đã quen hết, cô dùng tư thế rất thoải mái, tùy tiện bắn hai phát tìm cảm giác, một phát trúng vòng bảy, một phát trúng vòng sáu.
Alison cười bảo: “Quá tùy hứng rồi, nhưng rất lâu không dùng tư thế này, cũng không tồi.”
“Tôi muốn ngắm trúng cơ.” Dịch Gia Di vừa cười vừa nắm chắc súng, sau đó hít một hơi thật sâu định chuẩn bị thì đột nhiên trước mặt có vài người chạy ào tới.
Cô chỉ liếc mắt nhìn đã rút tay giơ súng về.
Người tới là các thám tử tổ B, ngay cả chú Cửu cũng tới.
“Tiểu Thập Nhất đã luyện bắn rồi sao, cũng lâu lắm rồi chúng tôi chưa bắn súng nên qua đây luyện một chút.” Lưu Gia Minh thò đầu vào, cười hỏi: “Bây giờ có thể bắn trúng vòng mấy rồi?”
“Mới vòng sáu vòng bảy thôi hả? Bắn được mấy ngày rồi? Trước đây thành tích ở trường cảnh sát thế nào? Thập Nhất phải cố lên nhé.” Grry đứng ở một bên khác của Dịch Gia Di, vừa cười vừa vỗ vai cô, cổ vũ.
Alison đứng một bên nhìn đám người này, muốn chen lời nói Dịch Gia Di không dừng ở trình độ này đâu nhưng mãi vẫn không có cơ hội, đợi đến lúc phải giúp bọn họ chuẩn bị súng lại càng không rảnh bày tỏ gì hơn.
Tam Phúc cầm một khẩu súng, đứng ở vị trí bắn bên phải Dịch Gia Di, đối diện với cô, nửa cười đùa bảo: “Thập Nhất cũng có cái không sở trường nhỉ.”
“…” Dịch Gia Di nở nụ cười, mấy ngày nay mọi người đều phá các vụ án cũ, cô không nhìn thấy hung thủ nên khá ít nói chuyện, phần lớn là làm ghi chép và học cách tư duy suy luận, cách phá án của mọi người, theo sir Phương đi tìm nhân chứng rồi hỏi thăm xung quanh.
Nói tóm lại thì bầu không khí trong tổ rất tốt, không có gì khác biệt so với trước đây.
Nhưng đao quang kiếm ảnh giữa những người cạnh tranh thì cô vẫn cảm giác được.
Xưa nay làm việc đều xem thực lực, xem thành tích, từ khi nào lại xem lý lịch?
Cũng không phải đại hội so xem ai già hơn.
“Anh Tam Phúc, chúng ta thi một vòng được không? Bắn năm phát, xem ai nhiều điểm hơn.” Dịch Gia Di cũng tươi cười đáp lại, giọng nói cũng không nặng nề, chỉ là trong ánh mắt lộ ra chút quật cường.
“Ha ha, tiểu Thập Nhất có gan đấy, dám thi bắn với tôi sao?” Tam Phúc hạ cằm ám chỉ hai phát bắn vừa rồi của Dịch Gia Di, một phát vòng bảy một phát vòng sáu, chỉ cần hơi lệch một chút là không nằm trên bia nữa rồi, thế này sao mà so đây?
“Luyện thêm vài năm nữa đi.”
Dịch Gia Di nhìn thẳng vào anh ta, cũng không chịu từ bỏ.
“Sao vậy? Vẫn muốn thi sao?” Tam Phúc sáp lại gần, nhướn mày nhìn chằm chằm vào cô từ trên xuống dưới.