Chương 212: Sao lại như thế?
Ngay khi cô cúi mắt hít sâu thì Tam Phúc cũng đi đến sau lưng cô, cười tủm tỉm nhìn bảng hiển thị bên trên, trong nháy mắt đó ánh mắt của anh ta co rút, vẻ mặt cứng ngắc.
Ba vòng mười, một vòng chín.
Sao lại như thế?
Thành tích của anh ta đã có, là ba vòng mười, hai vòng chín, tuyệt đối có thể tính là rất không tồi.
Theo quan điểm của anh ta thì Dịch Gia Di có thể bắn trúng vòng chín đã coi như cô lợi hại rồi.
Sao có thể như vậy được…
Anh ta siết nắm tay, đột nhiên sau lưng đổ mồ hôi lạnh, lại nhìn vị trí mà mình vừa mới đứng, cảm thấy hơi hối hận vì vừa rồi đã không nghiêm túc và cẩn trọng hơn một chút.
Có thể thi lại được không?
Suy nghĩ vừa thay đổi, tâm trạng của anh ta càng loạn hơn.
Khi lại nhìn bóng lưng của Dịch Gia Di, anh ta bắt đầu cầu nguyện trong vô thức: Vòng chín, không, phát súng này nhất định phải bắn ngoài vòng tám!
Trên thái dương của Tam Phúc đổ mồ hôi, cả người khẩn trương đến không chịu được, còn khẩn trương hơn cả Thập Nhất đang chăm chú bắn súng nữa!
“Bằng!” Phát súng cuối cùng.
Bụng ngón tay của Dịch Gia Di vẫn có trình tự bật trở về cùng cò súng rồi mới hoàn toàn thả lỏng.
Cô thở ra một hơi thật dài, gỡ chụp tai xuống, hạ cánh tay, ngẩng đầu nhìn thành tích của mình.
Bốn vòng mười, một vòng chín.
Cô lau mồ hôi trên trán, vì nóng và khẩn trương nên mặt cô hơi đỏ, khi quay đầu lại nhìn thấy anh Tam Phúc còn đỏ hơn cả cô.
Cô lùi lại một bước, ngẩng đầu nhìn thành tích của anh Tam Phúc, trên mặt cuối cùng cũng hiện ra nụ cười.
Thắng rồi!
Hơn một vòng mười!
Khi lại quay đầu, sắc mặt còn đỏ hơn cả cô của Tam Phúc đã dần dần biến đen, mặt mày anh ta nặng nề, chỉ hận không thể ném súng sải bước rời đi, thật… thật sự mất hết thể diện!
Vậy mà lại thua.
Lưu Gia Minh và Gary đưa mắt nhìn nhau, trong lòng hiểu mà không nói, vừa muốn vui mừng lao tới ôm tiểu Thập Nhất rất tài giỏi, vừa sợ anh Tam Phúc mất mặt, sẽ thẹn quá hóa giận.
Kết quả chỉ có tròng mắt là đảo như bi, khiến hai người nghẹn đến mức mặt mũi đỏ gay.
Sao tiểu Thập Nhất lại hăng hái như vậy chứ!
Chỉ có chú Cửu là người có thâm niên đi đến trước mặt Tam Phúc, vỗ vai anh ta mang tính an ủi, rồi lại đi đến trước mặt tiểu Thập Nhất mà cười tươi rạng rỡ, ra sức vỗ hai cái vào lưng cô cảnh sát trẻ mang tính chúc mừng.
Dịch Gia Di cười càng tươi hơn, cô thắng rồi!
Cô thắng rồi!
Trước đó cô chỉ là phái khổ luyện nắm chắc vòng chín theo đuổi vòng mười, bây giờ cộng thêm phái lý thuyết và phái nghiêm cẩn này của cô, vòng mười còn không đáng hay sao?
Cô cảnh sát trẻ nhe rằng cười với chú Cửu, mặt mày rạng rỡ, dũng cảm đối diện với Đàm Tam Phúc với sắc mặt khó coi, lớn tiếng nói: “Anh Tam Phúc, tôi thắng rồi!”
…
Bầu không khí im lặng hết một lúc lâu, Lâm Vượng Cửu dẫn đầu nói với Tam Phúc: “Sao nào? Về ăn trà chiều chứ hả?”
“Bắn thêm vài phát nữa đi.” Tam Phúc chuyển tầm nhìn đi một cách mất tự nhiên.
“Nào nào nào, luyện nửa tiếng nữa rồi về ăn trà chiều nhé! Tôi sẽ chuẩn bị hai cốc trà sữa Frappuccino cho anh Tam Phúc.” Gary đã vui vẻ ăn mừng rồi.
Dịch Gia Di đứng nguyên tại chỗ nghiêng đầu, cười vô cùng vui vẻ.
Khi tình cờ đối diện với Tam Phúc, cô còn nhướn mày khiêu khích.
“Bia cố định thì tính cái gì, bia di chuyển cũng luyện được trăm phát trăm trúng rồi hãy nói sau.” Tam Phúc hừ một tiếng, quay đầu đi đeo chụp tai.
Dịch Gia Di nhân mấy giây trước khi anh ta chụp tai lên, nhanh chóng mở miệng: “Trà chiều, trà chiều, trà chiều.”
“…” Tam Phúc quay đầu trừng mắt nhìn người.
Dịch Gia Di lè lưỡi, không hề bị anh ta dọa sợ chút nào mà còn vui vẻ đứng về vị trí bắn của mình.
Bây giờ không so đấu nữa nên cô tiếp tục bày tư thế Center Axis Relock của mình, làm quen với tư thế mới.
Thời gian nửa tiếng, cho dù đếm từng giây trôi qua cũng rất nhanh đã kết thúc.
Cuối cùng Tam Phúc cũng không thoát được, chỉ đành trả súng rời đi.
Lưu Gia Minh thấy anh Tam Phúc đi ra ngoài mới quay đầu cười ha ha với Dịch Gia Di và mấy người Gary, bảo: “Về ăn trà chiều Toàn Phúc Yến thôi nào!”
Dịch Gia Di cũng lắc đầu trong vui vẻ, cùng Lưu Gia Thành tạo thành tổ hai người ít tuổi hào hứng.
Trước khi chạy ra khỏi phòng luyện tập, cô còn không quên chào hỏi Alison: “Lần sau tôi cũng sẽ mang cà phê Frappuccino và bánh mì bơ dứa tới cho anh!”
Cô cảnh sát trẻ khải hoàn rời đi cũng mang theo cả sức sống và sự nhiệt tình mà mình giải phóng ra.
…