Chương 213: Chuyên gia báo cáo nhỏ 1
Khoảng ba, bốn giờ chiều trong tổ trọng án B, các thám tử vừa ăn điểm tâm vừa uống cà phê Frappuccino.
Kem phủ trên cà phê, Dịch Gia Di nhấm nháp từng tí một, Lưu Gia Minh từ hốc từng miếng to, kem tuyết trên đỉnh cũng biến mất. Gary răng miệng tốt nên cắn từng miếng kem lạnh. Chú Cửu dạ dày không ổn, dứt khoát không chọn có kem phủ bên trên mà gọi cốc cà phê nóng bình thường, kem tươi cũng bớt nốt.
Mà Đàm Tam Phúc cũng chính là Đàm Tam Phúc phải bao chầu này lại nếm cẩn thận từng miếng kem rất nhỏ, rồi lại từ từ hút sữa, sau đó lại gặm kem tươi từng tí một, coi cốc cà phê Frappuccino như bảo bối mà nếm, tiền móc từ túi mình ra nhất định phải thật quý trọng.
Phương Trấn Nhạc đi họp trở về nhìn thấy mọi người gặm từng miếng bánh mì to, lại uống cà phê thật đã, trông rất thỏa mãn, không nhịn được mà cười hỏi: “Sao hôm nay lại xa hoa như vậy?”
“Anh Nhạc, không phải dùng tiền trà chiều của anh đâu.” Dịch Gia Di duỗi tay chỉ vào Đàm Tam Phúc: “Anh Tam Phúc bao.”
“Đã có chuyện gì sao? Tam Phúc nhặt được tiền à?” Phương Trấn Nhạc ngồi lên bàn chung, cầm lấy một cốc cà phê hút hai ngụm cũng không ngại lạnh, thật đúng là tuổi trẻ khỏe khoắn.
“Ôi, được rồi được rồi, anh Nhạc tới nếm thử bánh mì dứa đi, bổ sung trí tuệ.” Tam Phúc vội vàng ngắt lời mọi người, đưa một cái bánh mì bơ dứa cho Phương Trấn Nhạc với vẻ lúng túng.
“Anh Tam Phúc không nhặt được tiền, nhưng anh ấy cược với tôi thua tiền đó.” Làm sao Dịch Gia Di có khả năng để Tam Phúc qua loa thoát được cửa này, dám làm dám chịu, có hiểu không? Muốn làm tổ trưởng mà ngay cả thua trận đấu cũng không dám thừa nhận sao?
“Hửm? Thi gì vậy?” Phương Trấn Nhạc lại nổi lên hứng thú.
“Thi bắn súng.” Dịch Gia Di làm ra tư thế cầm súng khai hỏa, sau khi “bắn súng” xong còn thổi khói hoàn toàn không hề tồn tại trên đầu ngón tay mình.
“Giỏi giỏi giỏi, cô lợi hại được chưa! Lần sau! Lần sau nhất định sẽ thắng cô!” Tam Phúc tức giận la lối.
“Lần sau không cược với anh đâu.” Dịch Gia Di nhướn mày một cách vô cùng ghẹo gan, cười rất đáng ghét.
“Tôi mang một ít tới chỗ sir Hứa bên pháp y và anh Đại Quang Minh đây!” Dịch Gia Di sắp xếp một ít trà chiều rồi vui vẻ chạy ra ngoài.
“Chỉ có cô biết lôi kéo người.” Tam Phúc dựa người vào bên bàn, không nhịn được mà chỉ trích.
“Anh tức giận sao? Ai kêu anh không thắng.” Dịch Gia Di đã chạy xa rồi.
“…” Tam Phúc tức giận thở dài.
“Phụt!” Lưu Gia Minh là người đầu tiên không nhịn được.
“Ha ha ha…” Gary bật cười ngay sau đó.
Chú Cửu cũng lắc đầu buồn cười.
Giống như nhìn thấy Tam Phúc kinh ngạc còn vui hơn phá được án vậy.
“Được rồi được rồi, làm việc thôi!” Phương Trấn Nhạc vỗ lên vai Gary: “Đi tới kho lưu trữ hồ sơ kiểm tra một vài chứng cứ trong vụ án cũ, sau đó tìm ở bộ phận giám định một chút, nếu vẫn còn thì kiểm tra lại một lượt. Tam Phúc, cậu đi kiểm tra báo cáo pháp y của vụ án cũ, chúng ta sẽ xâu chuỗi và kiểm tra lại các bằng chứng trong vụ án rồi rà lại một lượt.”
“Rõ!”
“Yes sir!”
Hai người nhận lệnh rời đi, Phương Trấn Nhạc lau bảng trắng, bắt đầu kiểm tra manh mối và khẩu cung đã biết hiện có trong hồ sơ.
Vụ án cũ lật lại, không có thi thể, nhân chứng và người thân của nạn nhân năm đó phần lớn đều khó tìm được, muốn phá án thật sự không dễ.
Cũng may có kỹ thuật mới xuất hiện nên bọn họ lật lại vụ án cũng bớt chạy một chút.
Các đồng nghiệp ở bộ phận pháp y và bộ phận giám định thì cố gắng hơn, như vậy sẽ không ai phạm sai lầm hết!
…
Nơi nào có người thì có thiện, người đông dần chắc chắn cũng sẽ có ác.
Gần đây kẻ ác không ít, án lớn án nhỏ cũng khá nhiều. Cảnh ti sir Hoàng bận đến mức thường xuyên cảm thấy đầu không đủ dùng, tay cũng không đủ dùng, chỉ hận không thể mượn một cái tay của đám trộm cắp để lật văn kiện và gọi điện thoại.
Hôm trước còn xảy ra một vụ cây ATM giả ăn cắp thẻ ngân hàng và mật khẩu của công dân, dẫn đến án trộm cắp tài sản của công dân, đầu óc con người thời nay kiểu gì vậy?
Cũng mệt cho mấy phần tử tội phạm đó còn nghĩ ra được, đã có tay nghề như thế đi đóng tủ quần áo hoặc làm nghề trang trí nhà cửa không được hay sao? Cứ đòi chạy đi làm cây ATM làm gì hả má.