Chương 217: Có phần của tôi không đó
Tối nay sir Phương mời khách, nhất định phải mời luôn cả bộ phận giám định và bộ phận pháp y, nhiều cái miệng như vậy cho dù có là cha Phương xưa nay vung tay quá trán, không coi tiền là tiền cũng cảm thấy rùng mình.
“Tối nay ăn quán đường phố đi, vừa tiết kiệm tiền vừa đã cái bụng.” Dịch Gia Di vừa cười vừa kiến nghị.
“Tiểu Thập Nhất đã học được cách tiết kiệm cho anh Nhạc rồi sao?” Gary nghiêng đầu nhướn mày, bày ra dáng vẻ kỳ quái.
“Đại quản gia của tổ trọng án B mà, cũng không phải làm uổng công đâu.” Dịch Gia Di hoàn toàn không tiếp nhận lời trêu chọc của Gary, cười ha ha tỏ vẻ vô tâm vô phế.
Ngược lại Phương Trấn Nhạc liếc mắt nhìn Gary với vẻ dữ tợn, dọa Tiểu Gary sợ hãi vội vàng cười khà khà với Dịch Gia Di.
“Quán ăn đường phố à! Đấu uống rượu bằng bát, không say không về!”
“Bánh hàu chiên! Hến xào chao! Bề bề muối! Tiên Nhưỡng Tam Bảo!”
“Ốc hương xào cay! Ruột cá nướng!”
“Gà kho!”
“Nhất định phải chọn cả bạch tuộc nữa!”
Dịch Gia Di nghe mọi người báo danh sách mà hai mắt dựng thẳng, nước miếng điên cuồng tiết ra, nóng lòng muốn thử!
“Có phần của tôi không đó?” Khưu Tố San vắt một tay lên khung cửa, thò đầu vào nhìn mọi người.
“Madam, rất hân hạnh, đương nhiên hoan nghênh rồi. Nhưng chị có muốn ăn cơm chung với một đám đàn ông không? Bọn họ ồn lắm đó!”
Khi Phương Trấn Nhạc hơi nghiêng đầu, tóc mái hơi dài che khuất đi đôi mày kiếm dài và rậm, cũng giấu bớt khí chất sắc bén của anh đi rất nhiều, trông anh có vẻ thả lỏng và thoải mái hơn, tóm lại là có thể khiến người chú ý đến anh không chỉ là một “ông già” thân mang trọng trách, mà còn là một người đàn ông trẻ tuổi tuấn tú mê người thật sự.
Chẳng qua vừa mở miệng, âm sắc trầm thấp và dày đó vẫn để lộ ra đây là giọng nói mà chỉ người có khoang ngực rộng và dày, dáng người cao lớn mới có thể phát ra. Đám người ý thức được sự mạnh mẽ của anh, hơi đánh giá một chút sẽ phát hiện ra khí thế và uy áp của người đàn ông này không dễ mạo phạm.
Anh mang theo khí thế như vậy, lại nói đùa mà không hề phát hiện ra bản thân “dữ trời sinh.”
“Madam có chuyện gì sao? Có phải chúng tôi liên tục phá được các vụ án lớn nhỏ nên đội cảnh sát muốn tặng phần quà siêu to cho chúng tôi phải không?”
“Tổ trưởng Phương, cậu nên cắt tóc đi.” Khưu Tố San nhìn tóc mái của Phương Trấn Nhạc, ngược lại ra hiệu cho cô cảnh sát trẻ đứng trong đó: “Chiều mai Dịch Gia Di có thời gian không?”
“?” Phương Trấn Nhạc nhướn mày, những thám tử tổ B khác cũng mang ánh mắt tò mò,
Tiểu Thập Nhất sẽ không thật sự gây ra chuyện gì rồi đấy chứ?
“Nếu chiều mai rảnh thì tới dạy một lớp [Làm thế nào để làm báo cáo hoàn hảo] đi.” Khưu Tố San nhếch khóe môi, nhìn cô cảnh sát trẻ xinh xắn lại ngồi rất thẳng trong đám đàn ông, thật sự nhìn thế nào cũng thấy thuận mắt hết.
Dịch Gia Di mới tới tổ B chưa được vài ngày, không phải phá án thì chính là lên báo, lên tivi, bây giờ ngay cả cảnh ti Hoàng cũng muốn tìm mình giúp sắp xếp lớp chia sẻ cho cô cảnh sát trẻ.
Phúc tinh, không hổ là phúc tinh!
“Hả? Muốn Thập Nhất đi nghe giảng á?” Đại thông minh Lưu Gia Minh lập tức hiểu ra, anh ta vỗ vai Dịch Gia Di, cười bảo: “Không sao, nếu ngày mai có công việc thì cứ để chúng tôi lo, cô cứ yên tâm đi nghe giảng đi.”
“No!” Khưu Tố San lắc đầu cười nhẹ: “Là cô ấy giảng bài cho người khác! Toàn bộ tổ trọng án ở Tây Cửu Long đều phải phái ít nhất một người tới nghe giảng, toàn bộ các bộ phận và tổ nhỏ trong cục cảnh sát Cửu Long cũng tự nguyện phái người đi nghe giảng, hơn nữa, trong lớp ngày mai, cảnh ti Hoàng sẽ đích thân tới tọa trấn, ủng hộ tổ trưởng và giám sát cũng đi nghe.
Dùng Word thế nào, logic quy cách… tất cả đều phải giảng hết nhé Thập Nhất.
Sir Hoàng đã nói, có khả năng sau này mỗi tuần đều cần cô trống một tiếng đồng hồ để tới lớp chia sẻ.
Hơn nữa ngày mai, tôi cũng muốn đi nghe giảng!”
“?” Hả?
Lưu Gia Minh kinh ngạc day lỗ tai, lớp gì cơ? Dùng máy tính làm báo cáo cũng có thể mở một lớp luôn sao?
Hơn nữa, cảnh ti Hoàng cũng tới nghe luôn?
“Đúng giờ vào đấy! Thập Nhất, cô tiến bộ quá! Được xuất hiện trước mặt cảnh ti luôn!” Gary nhảy dựng ngay tại chỗ: “Cô còn lưu tài liệu báo cáo trong máy tính không? Cho tôi xem với!”
“Chậc chậc, sóng trước bị đẩy lên bờ cát rồi. Cái máy tính to đó, chữ bên trên tôi còn sắp không nhìn rõ nữa rồi. Tuổi đã lớn như thế mà vẫn phải học cái mới nữa chứ.” Lâm Vượng Cửu thở dài, nhìn da mặt trắng trẻo của Dịch Gia Di, không nhịn được mà mỉm cười.
Người trẻ tuổi thế hệ này có phải đều thông minh hơn thế hệ trước như bọn họ không?