Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 218 - Chương 218 - Đây Rốt Cuộc Là Một Đối Thủ Thế Nào?

Chương 218 - Đây rốt cuộc là một đối thủ thế nào?
Chương 218 - Đây rốt cuộc là một đối thủ thế nào?

Chương 218: Đây rốt cuộc là một đối thủ thế nào?

Sao trên người Tiểu Thập Nhất lại có nhiều bất ngờ như vậy.

“Cô ấy giảng bài cho mọi người…” Tam Phúc chớp mắt, nghiền ngẫm câu này, anh ta hít một hơi thật sâu, nhìn về phía cô gái nhỏ đã đấu súng với mình với vẻ hơi mơ hồ.

Đây rốt cuộc là một đối thủ thế nào?

Ánh trời chiều đã hơi nghiêng, màu cam vàng ấm áp hắt vào trong văn phòng, chiếu lên người Dịch Gia Di.

Cô quay đầu, vừa vặn đối diện với Phương Trấn Nhạc đang ngồi dựa vào bàn làm việc đón ánh nắng, anh nhìn thám tử mới nhà mình với nụ cười tự hào, giống như người sắp đi tới gặp mặt cảnh ti không phải Dịch Gia Di mà là Phương Trấn Nhạc anh vậy.

“Anh Nhạc…” Cô chỉ nghe được thông tin này đã bắt đầu khẩn trương rồi.

Từ lúc xuyên qua cho đến nay, Dịch Gia Di vẫn chưa từng gặp nhiều người như thế, càng đừng nói là cảnh ti.

Đột nhiên phải đi ra khỏi văn phòng này, đi ra khỏi đôi cánh của Phương Trấn Nhạc, đứng trước mặt nhiều người lạ như thế, còn phải giảng về kỹ thuật dùng Word, mở lớp chia sẻ nữa chứ?

Khi cô kể về tình tiết vụ án hoàn toàn chìm đắm trong chuyện đó nên mới có thể nói được, nhưng nếu thật sự đứng lên bục phát biểu, dưới ánh nhìn chằm chú của mọi người, cô… có thể nói rõ ràng được không?

Phương Trấn Nhạc lại hoàn toàn không có tâm trạng lo lắng này, ngược lại dáng người ngồi nghiêng trên bàn lại càng tự nhiên hơn.

Cánh tay phải của anh chống sau lưng, chân trái đá nhẹ vào ghế, chân phải thật dài duỗi thẳng tắp, cơ thể giống như điêu khắc vậy.

“Thập Nhất không muốn đi sao?” Anh cười rất đắc ý: “Vậy từ chối đi.”

“?” Đôi mày của madam lập tức nhíu chặt thành dây thừng, Phương Trấn Nhạc đang nói cái quái gì vậy?

“Madam, Thập Nhất không muốn đi, chị nói với cảnh ti là chúng tôi bận phá án rồi, nào có thời gian rảnh rỗi này.” Phương Trấn Nhạc trông có vẻ bất đắc dĩ không thể không từ chối.

“Không được! Cậu đừng làm loạn. Dịch Gia Di chuẩn bị một chút đi, hai giờ chiều ngày mai đúng giờ đến phòng họp số một khu văn phòng tổ trọng án để chuẩn bị bài trước, biết chưa?” Khưu Tố San thấy Phương Trấn Nhạc còn định nói, vội vàng trừng mắt nhìn anh với vẻ tức giận.

Chỉ sợ Phương Trấn Nhạc lại giở quái chiêu gì đó, chị ta dứt khoát dùng vài ba câu quyết định chuyện này, sau đó không cho bất cứ người nào cơ hội từ chối đã quay người đi về văn phòng mình.

Phương Trấn Nhạc bật cười, lớn tiếng nói về phía cửa văn phòng: “Thật sự không thể từ chối được sao? Vậy chỉ đành gắng gượng đi giảng bài cho cảnh ti Hoàng, giám sát Khưu và những giám sát, tổ trưởng khác thôi…”

Cửa văn phòng Khưu Tố San đóng rầm lại một cái, lần này lại bị Phương Trấn Nhạc lên mặt nữa, thật sự tức muốn chết.

Sau khi cửa đóng vang thành tiếng, trong văn phòng tổ trọng án B yên tĩnh một lúc, sau đó phát ra tiếng cười nắc nẻ.

“Thập Nhất giỏi quá, mặt mũi lớn thật đó, rất có thể diện!” Lưu Gia Minh cười to ha ha, không quên trêu ghẹo Dịch Gia Di.

“Kêu tổ trọng án A, tổ C gì đó, còn có những đội khoa trương khác nữa đều phải ngoan ngoãn tới nghe tiểu Thập Nhất của tổ B chúng ta chỉ huy.” Gary cũng hùa theo.

“Tôi chưa từng đứng lớp nào đông như vậy cả.” Dịch Gia Di lo lắng, kiếp trước cùng lắm mình chỉ tham gia bảo vệ luận án hồi đại học, cấp ba tham gia hội thi biện luận, tiểu học tham gia hỏi đáp… đừng để đến lúc đó không giúp tổ B nở mày nở mặt ngược lại còn làm mất mặt.

Phương Trấn Nhạc nhìn bộ dáng lo lắng của cô mới vỗ lên bả vai cô, gọi tên Lưu Gia Minh: “Ngày mai cậu ta sẽ đi cùng cô, nếu cô khẩn trương thì cứ nhìn mặt cậu ta, giả bộ như mình chỉ đang nói chuyện với cậu ta về tư duy làm báo cáo của mình. Coi mấy cảnh ti và giám sát gì đó như bàn ghế và bình hoa, được chưa?”

“Còn có thể như vậy sao ạ?” Dịch Gia Di trợn to mắt.

“Đương nhiên, cô nghĩ tại sao mỗi lần tôi tham gia họp báo thông báo tình tiết vụ án với sir Quách đều trông bình tĩnh như vậy? Tuy tôi là tổ trưởng của các cô, trông có vẻ rất uy phong nhưng tôi cũng là con người, cũng biết khẩn trương. Tôi coi mấy phóng viên đó thành micro và thùng rác hết, người lớn lên cao thì coi thành quạt máy hoặc là đèn đọc sách để đầu giường kiểu đứng, nào có ai đối diện với một đám người mà không khẩn trương đâu?”

Phương Trấn Nhạc duỗi tay vuốt một xấp văn kiện trên bàn, cầm lên lắc: “Nào nào, cách giờ tan làm còn một tiếng nữa, chúng ta cùng nhau thảo luận một vụ án cũ khác, xem có khả năng giao cho các đồng nghiệp thân ái bên bộ phận pháp y và bộ phận giám định làm xét nghiệm lại hay không.”

Nói xong anh nghiêng người về trước, hai chân chạm đất, phát văn kiện về vụ án cũ cho mấy người đọc và làm quen, khi băng qua Dịch Gia Di còn duỗi tay vỗ lên lưng cô, mỉm cười dùng sức gật đầu.

Một dòng điện nào đó thuận theo ánh mắt chảy vào trong đôi mắt của Dịch Gia Di, rơi vào trong não cô.

Dường như sir Phương đang dùng ánh mắt nói với cô rằng Dịch Gia Di, cô làm được!

Bình Luận (0)
Comment