Chương 219: Trường Giang sóng sau đổ sóng trước
Một rưỡi chiều ngày hôm sau, Dịch Gia Di chạy tới phòng họp số một để làm quen với bối cảnh trước, mức độ khẩn trương có thể nhìn thấy rõ.
Cô đứng trên bục phát biểu, nhẩm lại một lượt nội dung đã thức để chuẩn bị vào tối qua, đứng trước bảng trắng diễn tập một lần rồi mới bắt đầu có người đi vào phòng họp.
Cô với đối phương mắt to trừng mắt nhỏ nửa ngày rồi mới yếu ớt mở miệng: “Chào anh.”
Thanh niên trông có vẻ đã ngoài ba mươi, quan sát Dịch Gia Di từ trên xuống dưới, chỉ gật đầu chứ không báo tên họ, cũng không hề mở miệng chào hỏi, trong vẻ mặt ít nhiều cũng mang theo chút phản đối.
Dịch Gia Di uống miếng nước với vẻ xấu hổ, dứt khoát quay đầu chuyên tâm vẽ vài nét đơn giản lên bảng trắng.
Trước vẽ một bàn phím, rồi lại vẽ giao diện Word…
Sau khi vẽ xong sơ đồ, cô lại cúi đầu sắp xếp ngay ngắn hai mươi bản báo cáo đã được in xong, sau đó lại đặt mỗi bàn một phần, rồi lại quay người về bục giảng.
Suốt toàn bộ quá trình đều cúi đầu không trao đổi ánh mắt với bất cứ ai, bọn họ đều là bàn ghế mà thôi! Làm sao cô có thể trao đổi với bàn ghế được!
Gần đến hai giờ cuối cùng cũng bắt đầu có người đến, chỉ trong năm phút ngắn ngủi mà hội trường đã gần như chật kín người.
Xem chừng lãnh đạo ở mỗi một bộ phận đều không thể chịu đựng được bản báo cáo xấu xí của cảnh sát viên, vô cùng nghiêm túc điều động thành viên tới đây nghe giảng.
Khi Lưu Gia Minh tới lại phát hiện chỗ ngồi được lấp kín từ dưới lên trên, trước mắt còn sáu phút nữa là tới hai giờ mà toàn bộ hàng sau đều đã ngồi kín hết, hàng đầu lại hoàn toàn trống.
Cậu ta liếc mắt nhìn một vòng, trông thấy một vài gương mặt lạ lẫm, phần lớn đều là tổ trưởng hoặc giám sát hơi quen mắt.
Cậu ta cũng đại diện cho tổ trọng án B tới tiếp sức cho Tiểu Thập Nhất, dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, cậu ta hùng hổ hiên ngang ngồi ngay chính giữa hàng đầu.
Sau khi giao cái ót lại cho các cấp trên có chức vụ cao hơn cậu ta, Lưu Gia Minh nhoẻn miệng cười vô cùng đắc ý, còn nháy mắt với Dịch Gia Di.
Sau đó Khưu Tố San đến cũng chọn ngồi bên cạnh Lưu Gia Minh, hai người vừa ngồi ngây người vừa cách vài giây lại lén quan sát người bên cạnh.
Sau khi Khưu Tố San ngồi xuống được một phút, cuối cùng Lưu Gia Minh cũng không thể chống đỡ được áp lực nữa, cậu ta cười với Khưu Tố San và dịch sang một ghế, thấp giọng gọi một câu “madam” ý bảo vị trí trung tâm vẫn nên để cho Khưu Tố San ngồi.
Khưu Tố San có thể phát hiện ra mỗi một hành động của bọn họ đều bị người ngồi hàng sau để vào mắt, chỉ gật đầu với Lưu Gia Minh chứ không rời vị trí.
Vừa rồi khi chị ta tới đã liếc mắt nhìn một vòng, những người mà tổ khác phái tới phần lớn đều là tổ trưởng, đại khái là muốn phái đổi trưởng tới nghe giảng, sau khi trở về lại do tổ trưởng dạy các tổ viên.
Ngoại trừ tổ trưởng ra, chị ta thậm chí còn nhìn thấy một cấp trên báo cáo của bộ phận dân sự, một vị giám sát cấp cao ngồi văn phòng! Đại khái thì vị giám sát này phải thường xuyên làm các báo cáo gửi lên gửi xuống cho nên nghe cảnh ti có cấp bậc cao hơn nói có lớp chia sẻ của Dịch Gia Di nên cũng phái giám sát cấp cao này tới.
Trên cơ bản, Khưu Tố San có thể xác định, trong phòng họp này không có một người nào cấp thấp hơn Dịch Gia Di.
Cho dù là thám tử cùng cấp thì chỉ sợ cũng có thâm niên hơn Dịch Gia Di nhiều.
Chị ta ngẩng đầu nhìn cô cảnh sát trẻ đang cúi đầu nhìn giáo trình mà hoàn toàn không nhìn “học sinh” với tâm trạng phức tạp.
Ngạn ngữ nói “Trường Giang sóng sau đổ sóng trước” nhưng trong tầm nhìn của chị ta dường như vẫn chưa có hậu sinh nào thường mang tới bất ngờ như Dịch Gia Di.
Đang thất thần thì trong phòng họp đột nhiên xuất hiện tiếng xôn xao, hóa ra là cảnh ti Hoàng tới.
Đám người trong phòng họp nhao nhao đứng dậy chào, Dịch Gia Di đứng ở đằng trước nhìn bàn, ghế và madam Khưu đều chào hỏi cũng vội vàng cũng đứng thẳng người, lòng bàn tay đưa về trước kính chào cấp trên.
Sir Hoàng vừa cười vừa trò chuyện trêu đùa vài câu một cách rất hiền hòa, sau đó ngồi xuống vị trí trung tâm hàng một, thuận tiện còn chào hỏi đằng sau, gọi ba vị giám sát ngồi sau lên ngồi bên cạnh.