Chương 220: Tiêu đề chính là trọng điểm
Lưu Gia Minh vô cùng hiểu chuyện mà nhường chỗ, sau đó ngồi hàng cuối cùng dưới ánh mắt vô cùng đáng thương trông theo của Dịch Gia Di.
Cứ như vậy, Dịch Gia Di phải vượt qua một loạt “giám sát ghế” và “tổ trưởng bàn” để giảng bài cho Lưu Gia Minh, vì vậy ánh mắt luôn nhìn hàng cuối cùng, những người hàng trước nhìn cô đều cảm thấy cô đang nhìn xa trông rộng, hướng về tương lai.
“…” Gia Di.
Sir Hoàng vô cùng thân thiết mời Dịch Gia Di bắt đầu lớp chia sẻ, cô cảnh sát trẻ nuốt khan một tiếng, nghe lời sir Phương, không coi những người ngồi dưới là người, ánh mắt đối diện với Lưu Gia Minh ở hàng cuối và Khưu Tố San ở hàng đầu.
Cô hít một hơi thật sâu, an ủi bản thân một lúc, cuối cùng cũng dựa theo cách đã luyện tập vô số lần trong đầu trước đó rồi mở miệng.
Người ngồi trong lớp nghe giảng ở bên dưới rất nhanh đã phát hiện ra cách cô giảng về Word lại dựa trên logic phân tích vụ án.
“Khi bạn cần nhấn mạnh hay làm nổi bật một câu nào đó, ở đây có chức năng như vậy không? Có, chức năng này nằm ở vị trí này trong phần mềm, gọi là in đậm.”
Cô cảnh sát trẻ nói: “Bạn có thể tưởng tượng tài liệu chính là hiện trường gây án, khi bạn cần chứng cứ, bạn chắc chắn sẽ nghĩ mình có thể tìm được nó ở nơi nào đây? Bạn có thể sinh ra suy nghĩ như vậy thì người thiết kế phần mềm này cũng nghĩ đến.
Ở hiện trường gây án, chúng ta đi tìm mục tiêu cũng thường có thể tìm thấy chứng cứ ở một vị trí nào đó, có thể gọi nó là dấu vân tay.
Cho nên, chức năng in đậm chính là dấu vân tay, bọn chúng giống nhau, đều là một công cụ.
Một cái giúp hoàn thiện tài liệu để người xem có thể hiểu và nhìn rõ, liếc mắt một cái là hiểu ngay.
Một cái là để điều tra phá án khiến hung thủ phải đền tội, không có cách nào cãi lại.”
Toàn bộ học sinh đều nghe hiểu, cho dù là các tổ trưởng lâu năm trên cơ bản vẫn chưa tiếp xúc với máy tính nhưng thuận theo suy nghĩ này lại nhìn giao diện phần mềm khiến người ghét bỏ đó, đột nhiên trong đầu có một hình ảnh cấu trúc ba chiều rõ ràng.
Giữa mỗi một cái nút và mỗi một chức năng đều có sự liên kết, trở nên không còn khiến người bó tay như vậy nữa.
Dịch Gia Di sợ mình giảng không hay, nhạt nhẽo, cũng sợ mình giảng khiến người khó hiểu mà thấp thỏm, muốn tìm một vài phản hồi.
Giảng được vài câu lại nhìn Lưu Gia Minh.
Lưu sư huynh thật đúng là một học sinh siêu giỏi, mỗi một câu cô nói cậu ta đều lộ ra vẻ mặt đã hiểu, đôi mắt sáng ngời, giống như cô giảng thú vị đến vậy, cuốn hút dễ hiểu đến vậy, khiến người có ý tưởng như vậy.
Cô cảnh sát trẻ liên tiếp nhận được ủng hộ, lòng tự tin cũng dần trở nên lớn hơn, giọng nói dần to và rõ ràng, động tác cũng thoải mái hơn.
Giảng rồi lại giảng, thậm chí gương mặt còn hơi phấn khởi, giọng điệu trầm bổng, bắt đầu tự nhiên như thường.
“Tiêu đề chính là trọng điểm, là trung tâm của tầm nhìn khi đọc, toàn bộ nội dung phía sau đều được triển khai xoay quanh nó.
Giống như thi thể là trọng điểm, trung tâm tầm nhìn của thám tử, toàn bộ chứng cứ sau đó đều tìm được xoay quanh nó…”
Dịch Gia Di am hiểu nêu ví dụ để bóc tách toàn bộ công năng của Word, rồi lại giải thích và tổ hợp lại.
Các thám tử thi thoảng còn bị so sánh kỳ lạ của cô chọc cười, dần dần cũng buông tâm lý khinh thường và bài xích như “cái thứ này cũng cần phải học sao?” “Làm qua loa là được!” “Ai lại rảnh rỗi làm cái thứ này” xuống mà mang theo tâm thái “nghe qua có vẻ không khó” “cũng không nhàm chán đến vậy” “tới cũng tới rồi” mà ngồi yên rất lâu, ánh mắt cũng chuyên chú giữa bảng trắng và Dịch Gia Di, không còn nhìn ngang liếc dọc nữa.
Mọi người thi thoảng còn cúi đầu nhìn bản báo cáo bằng gỗ mà cô làm dưới sự chỉ dẫn của cô.
Phát hiện cô cảnh sát trẻ giống như đã dùng hết toàn bộ chức năng một lượt, tuy rằng có rất nhiều thay đổi, trông có vẻ không thực tế, nhưng dưới sự sắp xếp logic rõ ràng của cô, mấy sự thay đổi này đều được sắp xếp một cách quy củ, không chỉ không khiến người đọc cảm thấy loạn mà ngược lại còn có thể đọc được nội dung mà cô cung cấp rõ ràng hơn.
Tầm nhìn chỉ liếc một cái đã nắm được trọng điểm, biết mình đang đọc gì, đọc có mục tiêu, dễ dàng nắm bắt được trọng điểm, không chỉ nâng cao độ chuyên chú của người đọc mà còn đẩy nhanh thời gian đọc lên.