Chương 223: Tiết học hôm nay đến đây là hết
Người đàn ông dừng chân, gõ cửa một cách lễ phép, ánh mắt liếc qua phòng họp cuối cùng rơi lên mặt Dịch Gia Di.
Vẻ mặt của anh không hề dao động, nghiêm túc nói: “Có vụ án.”
Dịch Gia Di nhíu mày, cơ bắp cả người căng chặt theo bản năng, sự khẩn trương khi giảng bài trong nháy mắt đã thu lại, dáng vẻ thoải mái và đắc ý khi đối diện với “học sinh” cũng không còn thấy đâu nữa.
Đối diện với Phương Trấn Nhạc, cô rút hai tay chống lên bệ phát biểu về, đứng thẳng người nghiêm túc đáp: “Yes, sir!”
Sau đó Phương Trấn Nhạc nói lời xin lỗi các cấp trên ở hàng đầu: “Thật xin lỗi, tôi sẽ dẫn người này đi.”
Dịch Gia Di cũng hơi cúi người với bên dưới bục: “Sorry, tiết học hôm nay đến đây là hết.”
Sau đó ném lại một đám tổ trưởng, giám sát thậm chí còn có một vị cảnh ti, không hề do dự mà chạy bước nhỏ xuống bục giảng, đuổi theo Phương Trấn Nhạc.
Chỉ trong chớp mắt trên bục giảng đã trống không, ngoài cửa cũng chỉ thoáng qua tàn ảnh của vạt áo và đuôi tóc rồi chợt tắt.
Dựng thẳng tai lên nghe, có thể nghe thấy một loạt nhịp trống mạnh và vững vàng, mang theo một vài tiếng đàn nhẹ nhàng vụn vặt khác, từ từ đi xa.
Đây chính là bản hòa tấu khi chính nghĩa xuất hiện.
…
Nhiệt độ đột nhiên giảm xuống, tất cả mọi người đều mặc áo dài tay và quần dài, Phương Trấn Nhạc cũng không ngoại lệ.
Khi dẫn Dịch Gia Di ra khỏi cục cảnh sát, Phương Trấn Nhạc duỗi tay vỗ nhẹ lên gáy cô, trong nháy mắt cánh tay giơ lên, tay áo sơ mi vuông vắn không một nếp gấp phác họa nên đường nét cánh tay anh.
Trong cơ bắp ngủ đông lại vẫn nhấp nhô như sóng biển, khiến người vừa liếc nhìn cũng có thể tưởng tượng ra được khi nó tức giận sẽ bành trước đến mức độ nào.
“Sao rồi? Giảng bài vui lắm sao? Mấy lão già đó có phối hợp không?” Phương Trấn Nhạc đút tay vào túi quần, nhướn mày hỏi cô.
“Hì hì, vẫn rất phối hợp ạ.” Dịch Gia Di vô cùng khiêm tốn nhưng ánh mắt lại tỏa ra tia sáng giảo hoạt giống như đang nói: Hỏi tôi thêm hai câu nữa đi, cho tôi cơ hội được khoe mẽ! Lẹ lên!
Phương Trấn Nhạc có đầu óc thế nào, hiển nhiên chỉ liếc mắt một cái đã nhìn ra suy nghĩ của cô, anh bị chọc cười một tiếng, biết lắng nghe mà hỏi: “Có phải Tiểu Thập Nhất của chúng ta vô cùng giỏi không?”
“Vô! Cùng! Giỏi!” Dịch Gia Di ra sức gật đầu, đôi mắt cong lại, khóe mắt bị cơ trái táo nhô cao chèn cho bay lên: “Ôi anh Nhạc, anh không nhìn thấy đâu, bọn họ nghe vô cùng nghiêm túc đấy nhé! Nhìn tôi với ánh mắt mong chờ giống như tôi đang giảng thánh chỉ gì đó ấy, lại giống như lời vàng lời ngọc nào đó vậy, mong mỏi được nghe lắm!”
“Ha ha ha…” Phương Trấn Nhạc bật cười vui vẻ, bàn tay to như cái quạt hương bồ không nhịn được mà vỗ liền hai cái lên vai cô.
Dịch Gia Di thấy anh cười vui vẻ cũng nhận được sự cổ vũ, lại vừa chạy bước nhỏ đuổi theo vừa kiễng chân lại gần bên tai anh, nhỏ giọng bảo: “Cảnh ti Hoàng nghe chăm chú nhất, cứ như học sinh tiểu học nghe kể chuyện ấy.”
“Ha ha!” Phương Trấn Nhạc vừa cười vừa quay đầu lại, chỉ thấy cô cảnh sát nhướn mày, mở to đôi mắt sáng ngời trong suốt nhìn anh không hề chớp mắt, vì nói lời lén lút mà trên gương mặt trắng trẻo mịn màng sáp lại gần hiện lên tia sáng màu hồng phấn vui vẻ.
Từ trong mắt cô đọc được ý đồ muốn chọc anh vui vẻ giống như một đứa trẻ, trái tim cứng rắn vì sắp chạy đến hiện trường vụ án chợt trở nên mềm mại, nụ cười từ sang sảng biến thành ôn hòa: “Tiểu Thập Nhất của chúng ta quả nhiên lợi hại nhất, cứ để đám đàn ông đó ở trong lớp từ từ nghiền ngẫm lời dạy bảo của cô Dịch, còn chúng ta đi trừ gian diệt bạo, cứu vớt thế giới thôi.”
“Vâng!” Dịch Gia Di ra sức gật đầu, cười lộ ra mấy cái răng trắng, cùng với Phương Trấn Nhạc đi vào bãi đỗ xe, trong nháy mắt giẫm lên xe cảnh sát, cô thu lại nụ cười, hít một hơi thật sâu, mở vai thẳng lưng ngồi bên cạnh Lâm Vượng Cửu.
Trong nháy mắt cửa xe cảnh sát sắp đóng, đột nhiên trong cục cảnh sát có một người chạy ra, chính là Lưu Gia Minh bị tổ trưởng Phương và cô Dịch quên béng mất, nghe bài quá nghiêm túc đến mức rất lâu sau mới phản ứng lại được bản thân mình cũng là thám tử tổ B!