Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 224 - Chương 224 - Án Xương Trắng Ở Trường Sa Loan! 1

Chương 224 - Án xương trắng ở Trường Sa Loan! 1
Chương 224 - Án xương trắng ở Trường Sa Loan! 1

Chương 224: Án xương trắng ở Trường Sa Loan! 1

Cậu ta bám vào cửa xe rồi nhảy vụt một cái vào trong, thở hồng hộc ngồi vững rồi mới nói: “Madam bảo chị ấy sẽ họp với sir Hoàng trước, đợi sau khi chúng ta trở về từ hiện trường, chị ấy sẽ tới văn phòng tổ B cùng nhau thảo luận triển khai vụ án với chúng ta sau.”

Phương Trấn Nhạc đáp một tiếng, cửa xe đóng lại, còi cảnh sát hú vang, chiếc xe cảnh sát chở các điều tra viên, kỹ thuật viên bộ phận giám định và pháp y của bộ phận pháp y lao vút đi, đón gió thu lái về phía bến tàu Trường sa Loan.

Tối qua có một cơn bão to, các thuyền đánh cá vội cập bến trước khi mưa bão đến cho nên lúc này ở bến tàu có rất nhiều thuyền đánh cá cũng không to cho lắm xếp hàng rất chỉnh tề.

Người ta hạ neo và buộc dây thừng nối một đám thuyền nhỏ lại với nhau, cánh buồm được thu lại khiến bọn chúng dù lắc lư theo sóng nhưng từ đầu đến cuối vẫn cuộn tròn một cách chắc chắn ở bến tàu, mà không bị sóng biển cuốn đi.

Hương Giang ở thời đại này, bất cứ một câu lạc bộ nào đều muốn theo đuổi cấp năm sao, bất cứ một khu nhà và cửa hàng nào đều muốn theo đuổi sự lộng lẫy, gu thẩm mỹ của của con người gần như chạy theo xu hướng “phú quý” một trăm phần trăm, đi đến đâu cũng có ánh đèn neon lập lòe, ánh vàng rực rỡ, đỏ tươi đẹp, nhưng khi Dịch Gia Di bước xuống khỏi xe cảnh sát, liếc mắt nhìn về phía bến tàu đằng trước lại phát hiện ra một khu phong cảnh này bị “phú quý” bỏ quên rồi.

Cuối thu, nước biển màu xanh thẳm càng chạy đi lại càng thẫm, đại khái có liên quan đến cơn bão lớn đêm qua khiến biển bị chia thành hai màu, khu gần bến tàu trở nên nhạt màu và đục hơn, có lẽ là do rất nhiều loại tảo bị sóng đánh vào bến, lại cuốn cả bùn cát và đá lên.

Mà những dãy nhà một tầng trên biển ở bến tàu Trường Sa Loan không vàng, không bạc cũng không đỏ.

Buổi chiều nhiều mây lại càng lộ ra vẻ cũ kỹ và vắng vẻ, cuối cùng khiến người nghĩ đến một khu đô thị lớn quốc tế đã từng chỉ là một làng chài nhỏ.

Dây cảnh sát kéo từ rất xa đi bộ vào mới có thể đến được một bãi bùn, rất nhiều ngư dân hút thuốc, khoanh tay, đội gió biển thò đầu vào xem náo nhiệt, Dịch Gia Di theo đội ngũ chạy vào trong, mới chạy được vài bước mà chân đã toàn là bùn.

Trong cát ở đây có lẫn vỏ sò vỡ, sao biển nhỏ… giẫm chân xuống có cảm giác lạo xạo lạo xạo rất kỳ quái, thi thoảng gót chân còn giẫm phải thứ gì đó rất to.

Trong gió còn cuốn theo mùi tanh và một mùi hôi thối nào đó, mọi người vừa đi lại gần vừa đeo khẩu trang và găng tay.

Thi thể được bọc trong một chiếc túi nylon và bị sóng đánh dạt vào bờ, xác chết bị phân hủy nghiêm trọng, rõ ràng đã bị ngâm dưới biển rất lâu, tại hiện trường không có dấu chân để thu thập, cho dù trên túi và thi thể từng có dấu vân tay nhưng cũng đã bị phá hủy.

“Túi bị cứa rách rồi, chắc là bị đinh cứa vào sau khi va đập nhiều lần với nhà một tầng.” Trần Quang Diệu đứng dậy đi về phía dãy nhà một tầng ở phía xa, trên khung gỗ bên dưới dãy nhà có rất nhiều đinh dùng để cố định.

Anh ta bước tới quan sát kỹ một vòng lại không nhìn thấy mảnh túi nilon bị cứa rách đâu, nhưng nghĩ đến cho dù có cũng vô dụng đối với vụ án cho nên lại quay về.

“Ơ hiện trường không có gì để điều tra, sau khi ngư dân phát hiện đã lập tức báo án, sau đó cũng không có ai dám lại gần, thẳng cho đến khi chúng ta tới cũng không có người nào từng đụng vào.” Trần Quang Diệu thở ra một hơi, quay đầu nói với pháp y Hứa Quân Hào.

“Ừm.” Hứa Quân Kéo kéo dây nylon ra, nhìn qua bên trong một lượt rồi gật đầu ra hiệu cho cấp dưới khiêng thi thể lên.

Đợi khi thi thể được sắp xếp ổn thỏa trên xe thì mấy vị thám tử cũng đã thu thập xong ghi chép với các ngư dân gần đó, mọi người tới vội vàng mà đi cũng vội vàng nốt.

“Hung thủ chắc hẳn là người có xe hơi.” Trên đường trở về xe cảnh sát, Phương Trấn Nhạc đã bắt đầu phân tích.

“Đúng vậy, muốn vận chuyển một cái túi to như vậy đến bến tàu rồi ném lại rất khó không bị phát hiện ra, trừ phi lái xe, đặt thi thể trong cốp sau.” Tam Phúc nhíu mày, phụ họa.

Bình Luận (0)
Comment