Chương 231: Thân phận của nạn nhân 4
Phương Trấn Nhạc không trả lời mà chỉ gật đầu với mấy người Gary.
Sau đó kéo Vương Dũng Đào đứng dậy, đi vòng sang một phòng họp ở bên cạnh để thẩm vấn, làm ghi chép.
Vương Dũng Đào không biết mình đã phạm tội gì, rõ ràng đang ngồi trong văn phòng quen thuộc của mình nhưng từ đầu đến cuối vẫn có hơi đứng ngồi không yên.
Gary ngồi trước mặt anh ta, cầm bức ảnh đồng hồ mà nạn nhân đeo: “Tôi hỏi anh, Châu Kiến Quốc này có một chiếc đồng hồ như vậy phải không?”
Vương Dũng Đào nhìn Gary với vẻ hơi khẩn trương rồi lại nhìn Phương Trấn Nhạc.
Sau khi đối diện với ánh mắt lạnh lùng của sir Phương, anh ta nuốt khan một tiếng, nắm bức ảnh mà Gary đưa cho mình vừa quan sát kỹ vừa nhớ lại.
“Nhìn cẩn thận, đừng nói lung tung, biết chưa? Cản trở cảnh sát phán án, cung cấp lời khai giả là phạm pháp đấy.” Gary sợ anh ta không nhớ rõ được mà bịa ra nên vội vàng mở miệng cảnh cáo.
Vương Dũng Đào gật đầu, lau mồ hôi, đột nhiên nhớ đến lần trước khi gặp Châu Kiến Quốc, lúc đối phương xắn tay áo sơ mi hình như cũng lộ ra một chiếc đồng hồ.
“Đúng, là cái đồng màu với chiếc áo sơ mi của anh ta, hình như là chiếc đồng hồ này!”
Gary và Phương Trấn Nhạc đưa mắt nhìn nhau, trái tim của hai người đồng thời treo lên nhưng lại ngầm ăn ý che giấu cảm xúc, vẫn trưng gương mặt lạnh lùng không để lộ sắc mặt ra ngoài.
“Vậy anh có nhớ được lần cuối cùng gặp Châu Kiến Quốc, anh ta mặc áo gì, quần gì, giày gì không?” Gary tiếp tục hỏi.
“Hình như… hình như là một chiếc áo sơ mi màu đen, là loại áo sơ mi hơi dày thường mặc vào mùa xuân và mùa thu đó. Tôi nhớ anh ta liên tục lau mồ hôi, còn cởi cúc áo… cúc hình như bằng kim loại, rất dễ cởi, chỉ cần gạt cái là mở được. Khi ấy tôi còn nghĩ cái cúc này chắc chắn rất trơn, vừa giang tay như vậy không phải cúc đã bung ra rồi sao, con gái cũng không thể mặc loại áo sơ mi như thế được…” Vương Dũng Đào nói rồi lại nói còn kéo theo nội dung linh tinh, sau đó mới chợt giật mình tỉnh lại vội vàng quay về chủ đề:
“Hình như còn kết hợp với một chiếc thắt lưng màu xám nữa, đồng nghiệp nữ ở trong văn phòng đều nói Châu Kiến Quốc rất biết ăn vận, không phải chỉ là thấy anh ta lớn lên đẹp trai thôi sao. Nhưng chiếc thắt lưng này phối vào ngược lại cũng không tồi. Chúng tôi là nhân viên bán hàng đều phải chú trọng vẻ ngoài, thưa sir, ngược lại tôi có nghiêm túc quan sát cái này nên không nhớ lầm đâu.”
Vương Dũng Đào nói đến đây lại có hơi đắc ý.
Phương Trấn Nhạc và Gary lại đưa mắt nhìn nhau, bọn họ không hề phát hiện ra thắt lưng trong túi nilon đựng thi thể.
Nếu hung thủ đã mang đi vậy tại sao hung thủ lại lấy thắt lưng của anh ta?
“Chiếc quần hình như cũng là màu đen, người đại lục đều ăn vận rất khiêm tốn, bọn họ thích mặc màu đen, màu xám, hoặc là đen trắng xám kết hợp, rất ẩn mình. Trước đây thường gặp dân đại lục mặc màu đỏ, nhưng bây giờ người tới đây làm ăn đều không ăn vận như vậy nữa rồi.” Vương Dũng Đào nói đến đây lại nghiêng đầu nhớ lại:
“Giày hình như là một đôi màu xám… cũng có khả năng là màu đen, cái này tôi thật sự không nhớ cho lắm, nhưng mùi giày rất tròn. Điểm này thì tôi nhớ được, đôi giày trông có vẻ rất ngoan, không hợp với khí chất của anh ta.”
Nói xong, Vương Dũng Đào còn lắc đầu.
Áo, quần và giày đều trùng khớp, lúc này mấy người Phương Trấn Nhạc đã xác định hơn phân nửa Châu Kiến Quốc chính là nạn nhân.
Ước chừng có chín người có khả năng là người bị hại, nếu kiểm tra từng người một, bất cứ một người nào cũng có thể tiêu hao hết nửa ngày của bọn họ.
Vốn Phương Trấn Nhạc đã chuẩn bị sẵn tâm lý, chỉ riêng một điểm điều tra thân phận nạn nhân này có thể xác định được trong một tuần đã được tính là bọn họ may mắn rồi.
Kết quả thì sao?
Người đầu tiên bọn họ đi điều tra lại chính là nạn nhân!
Đây là vận may gì vậy?
Cứ như vậy, bớt được quá nhiều thời gian và quá nhiều sức lực, đẩy nhanh tốc độ vụ án, xác suất phá án cũng tăng lên rất nhiều.
Làm nghề này của bọn họ có đôi khi thời gian chính là cơ hội – là cơ hội để bắt được hung thủ!
Phương Trấn Nhạc lén thở phào một hơi, cầm tư liệu của tám người khác trong tay cuộn lại rồi nhét vào túi quần, tâm trạng nặng nề mấy ngày nay hiếm khi thả lỏng hơn một chút.
Dịch Gia Di đã đặt tài liệu của Châu Kiến Quốc lên trên cùng đang nghiêm túc đứng bên cạnh xem thẩm vấn.
Che giấu công trạng và tên tuổi đi.
Tiếp sau đó, Gary lại hỏi Vương Dũng Đào thời gian gặp Châu Kiến Quốc lần cuối.