Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 230 - Chương 230 - Thân Phận Của Nạn Nhân 3

Chương 230 - Thân phận của nạn nhân 3
Chương 230 - Thân phận của nạn nhân 3

Chương 230: Thân phận của nạn nhân 3

Mỗi một người trong bọn họ phụ trách doanh số bán ghế mát xa trong một khu vực, KPI rất cao, nhưng Hương Giang đang trong giai đoạn bùng nổ kinh tế, tuy đồ không rẻ mà vẫn bán rất chạy.

Việc hợp tác với đại lục và bán ghế mát xa vào đại lục chỉ mới bắt đầu vào năm ngoái, quả thật có rất nhiều đại lý cấp hai từ đại lục tới đây nhập hàng và làm ăn kinh doanh.

Tam Phúc đứng ngoài cửa, một hơi giới thiệu liền tù tì về công ty này.

Gary trợn mắt nhìn lại: “Oa, anh Tam Phúc, anh là nội ứng mà Hằng Tường cắm vào tổ trọng án sao? Sao lại hiểu về công ty này như vậy, còn biết nhiều hơn cả cục cảnh sát nữa chứ?”

“…” Tam Phúc mím môi, khóe miệng cong xuống, không muốn trả lời cho lắm.

Sau khi Phương Trấn Nhạc và Tam Phúc dẫn đầu tiến vào, Lâm Vượng Cửu mới quay đầu thấp giọng nói với Gary và Dịch Gia Di: “Vợ cũ của cậu ta là nhân viên bán hàng ở đây.”

“Oa, vậy ra anh Tam Phúc không ế, anh ấy từng kết hôn rồi, ôi…” Gary ra vẻ rất kinh ngạc.

Dịch Gia Di vội quay người anh ta lại: “Suỵt, nhỏ tiếng một chút.”

Hai người bước nhanh đuổi theo đội ngũ, được mời vào phòng tiếp tân đợi cùng sir Phương.

Phương Trấn Nhạc ngồi một lúc rồi đứng dậy, cầm bức ảnh của Châu Kiến Quốc đi ra khỏi phòng họp, nhìn về phía văn phòng được ngăn cách bởi các ô vuông sau đó quay đầu hỏi Tam Phúc: “Khu văn phòng của nhân viên bán hàng ở đâu?”

“Để tôi dẫn đường.” Tam Phúc thở dài một tiếng, chấp nhận số phận đi lên lầu một cách quen thuộc.

Không cần đến lễ tân chỉ dẫn đã dẫn mọi người đi lên tầng hai, tiến thẳng tới một khu văn phòng lớn nằm bên tay trái.

Sau khi vòng vào con đường nhỏ, Tam Phúc chỉ vào một khu vực trước mặt: “Người ngồi trong này chắc hẳn đều là nhân viên bán hàng.”

Phương Trấn Nhạc gật đầu rồi đi thẳng vào trong, báo tên họ, xuất trình thẻ công tác, sau đó hỏi từng người một ngồi trong các ô vuông đó xem những ai nhận ra Châu Kiến Quốc trong bức ảnh, đồng thời quan sát chi tiết vẻ mặt của mỗi một nhân viên bán hàng khi trả lời câu hỏi.

Tam Phúc liếc mắt nhìn anh Nhạc rồi quay đầu vòng vào văn phòng của giám đốc kinh doanh.

Lâm Vượng Cửu tìm một cái ghế trống ngồi xuống, khẽ thở dài một tiếng, thoải mái dựa người vào lưng ghế, không hổ là công ty làm ghế mát xa, ngồi cái ghế nào cũng như hưởng thụ hết.

Hai thành viên nhỏ tuổi Gary và Dịch Gia Di đi theo sau anh Nhạc, vừa học hỏi cách làm của anh vừa quan sát theo.

Phương Trấn Nhạc quan sát vẻ mặt của mấy người này, bọn họ thì quan sát mặt bàn của mấy người đó và vẻ mặt của những người xung quanh.

Khi hỏi đến người thứ sáu, cô ta vừa nhìn thấy bức ảnh đã khẽ cười một tiếng: “Đây là Châu Kiến Quốc mà, a…”

“Sao vậy? Cô là nhân viên bán hàng phụ trách trao đổi với anh ta sao?” Phương Trấn Nhạc lập tức nghiêm túc.

“Các anh là người của tổ trọng án nào?” Người phụ nữ không đáp mà hỏi ngược lại, còn nâng mắt liếc qua những người phía sau Phương Trấn Nhạc.

“Tổ B, có vấn đề gì sao?” Gary hơi nhíu mày, sao người phụ nữ này lại không khách sáo như thế?

“Đàm Tam Phúc không tới sao?” Người phụ nữ hừ một tiếng.

Mấy người Phương Trấn Nhạc lập tức hiểu ra, chỉ sợ người phụ nữ này chính là vợ cũ của Tam Phúc.

Dịch Gia Di liếc mắt nhìn bảng tên trên bàn của cô ta: Đinh Uyển Chi.

Lại nhìn mặt bàn của cô ta, bên cạnh chiếc máy tính hộp chiếm vị trí bày một chồng văn kiện, một khung ảnh nhỏ chen chúc trong đống đồ linh tinh, đó là một bức ảnh cưới và người đàn ông trên đó đương nhiên không phải anh Tam Phúc rồi.

Đinh Uyển Chi không đợi mấy vị thám tử đáp lời đã đứng dậy đi vài bước ra bên ngoài nói với một người đàn ông ở trong ô vuông khác: “Dũng Đào, có sir tìm anh này.”

Gọi xong, cô ta lại nói với Phương Trấn Nhạc: “Sir Phương phải không? Vương Dũng Đào này chính là nhân viên bán hàng trao đổi với Châu Kiến Quốc, có chuyện gì thì các anh cứ tìm anh ta nhé.”

“Cảm ơn.” Sau khi Phương Trấn Nhạc gật đầu bày tỏ lập tức sải bước đi về phía Vương Dũng Đào.

Vương Dũng Đào ngồi trên ghế xoay vừa quay đầu lại đã nhìn thấy một người đàn ông cao lớn nghiêm túc tiến lại gần mình, từ trên cao nhìn xuống, khí thế dọa người.

“Sir, có chuyện gì sao? Tôi chỉ là một công dân lương thiện thôi.”

“Anh biết người này chứ?” Phương Trấn Nhạc giơ bức ảnh của Châu Kiến Quốc ra.

“Ồ, biết ạ, là khách hàng ở Thâm Quyến của công ty chúng tôi, sao vậy sir? Có phải anh ta đã phạm tội gì không? Không liên quan gì đến tôi đâu.” Vương Dũng Đào sợ hãi vội vàng xua tay.

Bình Luận (0)
Comment