Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 229 - Chương 229 - Thân Phận Của Nạn Nhân 2

Chương 229 - Thân phận của nạn nhân 2
Chương 229 - Thân phận của nạn nhân 2

Chương 229: Thân phận của nạn nhân 2

Dịch Gia Di đẩy bản sao ảnh thẻ đen sì của mấy người này lên bàn, cẩn thận phân biệt từng người một.

Người này quá béo, không phải.

Người này mặt quá dài, không phải.

Người này đầu trọc, không phải.

Người này không có lông mày, không phải…

Đột nhiên, cô nhìn chằm chằm vào ảnh thẻ của một người rồi trợn tròn mắt, sau đó cầm nó tới trước mặt, nhắm mắt nhớ lại một lúc rồi lại mở mắt ra quan sát.

Là anh ta!

Lông mày cao, mắt tròn, cánh mũi rộng, ngũ quan vô cùng lập thể, là một người đàn ông rất đẹp trai, tuy rằng loại bản sao ảnh thẻ rất mơ hồ này nhưng vẫn không có cách nào làm hỏng giá trị nhan sắc của anh ta.

Dịch Gia Di nắm toàn bộ tư liệu về anh ta, đặt toàn bộ tư liệu của những người khác ở phía sau.

Lúc này mới hít một hơi thật sâu, chạy tới phòng giám định tìm Phương Trấn Nhạc.

Sir Phương đang đối chiếu kết quả xét nghiệm với anh Đại Quang Minh, Gary cùng kỹ thuật viên Diane đã mang về mấy chục mẫu, toàn bộ thành viên của bộ phận giám định đều tăng ca, nhanh chóng khóa chặt vào một khu vực, đó chính là phía trên chợ bán sỉ thực phẩm phụ ở bến tàu Trường Sa Loan.

Gary còn xuống nước xem thử, trong loại tảo bên dưới bến tàu này có rất nhiều đá ngầm và phế liệu công trình bị ném xuống khi xây dựng bến tàu vào năm đó, cũng có rất nhiều dây kẽm và mấy thứ khác.

Anh ta còn phát hiện ra một mảnh túi nilon trên một sợi dây kẽm, có thể suy đoán rằng sau khi hung thủ ném xác, thi thể chìm xuống đáy đã mắc vào dây kẽm và không trôi ra khỏi nơi này. Thằng đến khi cơn bão lớn vào ba hôm trước ập đến khiến sóng biển quá mạnh, thi thể mới tuột khỏi dây kẽm và trôi dạt vào bờ.

Sau đó, bộ phận giám định lại phái người qua đó, cùng nhau xuống biển tìm kiếm nhưng lại không phát hiện ra nhiều manh mối hơn.

“Nếu vẫn luôn treo ở dưới nước vậy căn cứ theo nhiệt độ mấy tháng qua và tình hình vi sinh vật ở thủy vực này có thể suy đoán thời gian tử vong của nạn nhân vào khoảng một tháng rưỡi trước, có khả năng là vào đầu tháng trước.” Trần Quang Diệu ngồi phía sau bàn làm việc.

“Vất vả rồi.” Phương Trấn Nhạc gật đầu, khoanh một vòng lên tấm bản đồ trước mặt.

Lúc này, Dịch Gia Di gõ cửa đi vào: “Anh Nhạc, bên hải quan đã sàng lọc ra mười sáu nam giới chỉ nhập cảnh mà không xuất cảnh trong ba tháng qua rồi.”

“Chúng ta sàng lại một lần nữa, kiểm tra trong hai tháng gần đây là được.” Phương Trấn Nhạc đứng dậy gật đầu với Trần Quang Diệu rồi dẫn Dịch Gia Di và Gary quay về văn phòng tổ B.

Dịch Gia Di ngồi trước bàn làm việc, dựa theo cách nói của sir Phương lại loại đi bảy người.

Trong số chín người còn lại, nạn nhân Châu Kiến Quốc xuất hiện trong dòng chảy hình ảnh được đặt lên đầu.

Khi cô đưa cho sir Phương còn hỏi hỏi dò: “Anh Nhạc, chúng ta bắt đầu điều tra được chưa?”

“Ừm.” Phương Trấn Nhạc liếc mắt nhìn lý do nhập cảnh của người đàn ông trong tài liệu trên cùng và thông tin ở lại: “Đại lý cấp hai của hãng ghế mát xa Hằng Tường tại đại lục… Người mua… nối tiếp với Hằng Tường Vượng Nghiệp, Hương Giang, số X33, đường Bắc, phố Vượng Giác… đi thôi, bắt đầu điều tra từ người này.”

Khi bước ra khỏi cục cảnh sát vừa vặn gặp Lâm Vượng Cửu và Tam Phúc từ bên bờ biển chạy về, Phương Trấn Nhạc lập tức đưa ra quyết định: “Chú Cửu và Tam Phúc cũng tới đi, trước đừng điều tra nhân chứng, chúng ta đã lấy được tài liệu do hải quan cung cấp, giờ đi điều tra nạn nhân.”

Lâm Vượng Cửu và Tam Phúc xuống khỏi một chiếc và lại lên một chiếc xe khác.

Thẳng đến khi chiếc xe Jeep của Phương Trấn Nhạc một đường chạy như bay, cuối cùng dừng lại tại bãi đỗ xe trong ngõ nhỏ, Tam Phúc mới biết bọn họ muốn tới X33 đường Bắc, phố Vượng Giác, anh ta đứng bên dưới tòa nhà ngẩng đầu nhìn cửa hàng trước mặt: Tầng một, tầng hai và tầng ba ở nơi này đều từng thuộc Hằng Tường Vượng Nghiệp, một nhà phân phối cấp một ghế mát xa của Hằng Tường Nhật Bản tại Trung Quốc.

Hằng Tường Nhật Bản có một nhà máy sản xuất ở Hương Giang, khi Hằng Tường mở rộng thị trường châu Á đã từng tuyên bố chiến lược “sản xuất ở Hương Giang, bán ở Hương Giang và sửa chữa ở Hương Giang.”

Trụ sở chính bên Nhật Bản đã đầu tư rất nhiều, công ty này cũng phát triển vô cùng mạnh mẽ ở Hương Giang, trong vòng ba năm, số lượng nhân viên bán ghế mát xa đã tăng từ dưới mười người lên đến hơn ba mươi người.

Bình Luận (0)
Comment