Chương 228: Thân phận của nạn nhân 1
Sau khi ngồi vào văn phòng tổ B, chú Cửu cào mái tóc bị gió biển thổi loạn, vuốt mặt một cái cũng cảm thấy lòng bàn tay toàn là hạt muối. Trong miệng thì đắng chát, ông ta tìm được hồng trà mà Dịch Gia Di đã nấu trong ấm trà, rót một cốc cũng bất chấp trà nóng mà tu ừng ực vào họng.
Tam Phúc ngồi trước bàn làm việc của mình, nhíu mày hồi tưởng lại toàn bộ người đã thẩm tra hôm nay và toàn bộ thông tin đã lấy được.
Càng nghĩ càng tức tối.
“Uống miếng trà đi.” Chú Cửu liếc mắt nhìn Tam Phúc, cũng rót một cốc cho anh ta.
Người trẻ tuổi tràn đầy nhiệt huyết luôn liều lĩnh xông xáo, gặp phải một vài cản trở, rơi vào trong hỗn loạn lại dễ dàng bị đả kích.
Vẫn là mấy người già như bọn họ khá ổn trọng, chuyện gì cũng đã từng trải qua, không mong chờ cũng không thất vọng, ngược lại cảm xúc ổn định.
Tam Phúc uống một hớp hồng trà, cảm thấy cả người dần ấm áp mới thở dài một hơi nhẹ nhõm, cảm giác cơn nóng nảy cuộn trào trong cơ thể đó được hóa giải, cả người cũng thư thái hơn rất nhiều.
Phương Trấn Nhạc dẫn Dịch Gia Di từ bộ phận pháp y chạy về, nhìn thấy hai người đã mở miệng hỏi: “Thế nào rồi? Có phát hiện được gì không?”
“Chúng tôi đi hơn nửa ngày cuối cùng cũng gặp được một ngư dân, nói quả thật đã từng thấy một người lái xe, trời tối mịt còn xách một thứ, khóc sướt mướt đi đến bến tàu ném đồ.
Chúng tôi lần theo thông tin về hãng xe và biển số xe mà ngư dân đó lờ mờ nhớ được chạy tới vài đại lý ô tô gần đó, lại hỏi các đồng nghiệp ở bộ phận cảnh sát giúp đỡ, cuối cùng cũng tìm được người.
Kết quả thì sao, ôi, chạy đi hỏi mới biết cô gái đó thất tình, xách toàn bộ quà mà bạn trai đã tặng mình khi còn hẹn hò, còn có cả nhật ký của mình chạy tới bên bờ biển đốt trụi hết để tạm biệt quá khứ.” Tam Phúc nói xong vỗ lên bàn một cái, tức giận bảo: “Phí hết cả sức!”
“Khoảng thời gian quá lớn, cách đây cũng quá lâu rồi, cho dù thật sự có người từng nhìn thấy hung thủ thì chỉ sợ cũng đã quên mất.” Lâm Vượng Cửu cũng thở dài, bọn họ thật sự đã cố hết sức rồi.
“Mò kim đáy bể mà.” Tam Phúc ấn thái dương.
Dịch Gia Di bưng cái đĩa nhỏ trên bàn chung đưa cho Tam Phúc và Lâm Vượng Cửu: “Ăn chút đồ ngọt đi, tâm trạng sẽ tốt hơn một chút.”
Tam Phúc ngẩng đầu nhìn Dịch Gia Di, tay sờ cốc hồng trà nóng đó, đồ uống ấm và đồ ngọt an ủi thể xác và tinh thần của anh ta, khiến tâm trạng chạy hơn nửa ngày vẫn luôn không có kết quả có được sự trấn an… Có Dịch Gia Di ở tổ B quả thật mang tới rất nhiều thời khắc ấm áp.
Anh ta cầm một cái bánh bao trứng chảy rồi cắn một miếng, vị đường ấm áp ngọt ngào chảy từ miệng vào tim, còn có hương vị của sữa và nước cốt dừa, sau khi nhai kỹ còn nếm ra được vị thơm của bột mì và vị ngọt tự nhiên sau khi bột mì được nướng chín.
Cảm giác ngon miệng khiến tâm trạng người không tự chủ được mà muốn mỉm cười, món ngon vừa miệng thật sự tràn đầy sức mạnh chữa lành.
Anh ta nói từ tận đáy lòng: “Cảm ơn.”
“Không có gì, vất vả rồi.” Dịch Gia Di gật đầu với Tam Phúc.
Tam Phúc nhếch khóe môi, lúc này trạng thái thật sự đã tốt hơn khi vừa về cục cảnh sát gấp trăm lần.
“Nghỉ ngơi một lúc rồi chúng tôi sẽ xuất phát tiếp, tiếp tục men theo bờ biển hỏi thăm.” Một cái bánh bao trứng chảy vào miệng, Tam Phúc ngẩng đầu bày tỏ thái độ với Phương Trấn Nhạc.
Phương Trấn Nhạc vỗ lên vai anh ta, lại gật đầu với Lâm Vượng Cửu.
Cho dù manh mối có nhỏ nhặt khó tìm đến đâu cũng không thể không làm, cho dù trong lòng cảm thấy có làm cũng uổng công, cũng vẫn phải lấy ra sự kiên nhẫn và nghị lực lớn nhất để điều tra.
Mỗi một nhân chứng tiềm ẩn đều phải hỏi, cho dù mấy người này chỉ đông chỉ tây lung tung, bọn họ có chạy đến gãy cả chân cũng phải đi xem rốt cuộc có manh mối có thể khai thác hay không.
Đây chính là cảnh sát.
…
Sáng ngày thứ ba sau khi phát hiện ra thi thể, Dịch Gia Di chạy một chuyến rất xa tới cục quản lý xuất nhập cảnh hải quan, gây sức ép rất lâu, trao đổi xong toàn bộ quá trình với đối phương cuối cùng mới mang được tài liệu đi.
Khi mang về cục cảnh sát đã là buổi chiều.
Mười sáu người đàn ông có độ tuổi và chiều cao xấp xỉ chỉ có nhập cảnh mà không xuất cảnh, phần lớn đều lấy giấy phép xuất nhập cảnh để tới Hồng Kông, ở lại là muốn đãi vàng, cảnh sát không tới cửa thì cứ ở lại tiếp.