Chương 227: Án xương trắng ở Trường Sa Loan! 4
“Rõ.” Lưu Gia Minh cũng rời khỏi văn phòng.
“Thập Nhất, cô liên hệ với bên cục quản lý xuất nhập cảnh kiểm tra danh sách người nửa năm gần đây có ghi chép nhập cảnh nhưng lại không có ghi chép xuất cảnh trở về đại lục.” Phương Trấn Nhạc lại điểm danh.
“Rõ, thưa anh Nhạc.” Dịch Gia Di lập tức cầm giấy bút, nhận lệnh đi tìm số điện thoại và gọi điện.
“Chú Cửu, chú và Tam Phúc đi dạo quanh bờ biển, từ điểm phát hiện ra thi thể hướng về phía nam và phía bắc, hỏi dân cư gần đó trong ba tháng qua có nhìn thấy nhân vật khả nghi nào lái xe qua đó, mang theo một cái túi to di chuyển hoặc là tìm tảng đá lớn không.”
Phương Trấn Nhạc cũng phái nốt hai người cuối cùng đi rồi mới đối diện với bảng trắng tiếp.
Sau khi viết xong vài chữ, anh nhắm mắt, đôi mày nhíu chặt lại gần như thắt nút.
Phải triển khai và kiểm tra toàn bộ manh mối có thể nắm bắt được.
Phải càng cố gắng suy nghĩ, không bỏ sót bất cứ điểm khả nghi nào: Còn gì nữa? Còn gì nữa…
…
Tổ B vừa bận rộn làm việc, chớp mắt cái đã đến tối.
Làm việc lúc bụng kêu inh ỏi, đầu óc cũng biến thành đống tương hồ, đặc biệt là một người già trung niên giống như chú Cửu không thể chịu đói được, một đám người kết hợp thỏa đáng giữa vừa làm việc vừa nghỉ ngơi, đồng loạt kéo nhau tới quán ăn đường phố ăn cơm, kết quả vừa ngồi xuống vẫn châu đầu ghé tai thì thầm về vụ án.
Pháp y sir Hứa vừa giải thích với Dịch Gia Di ngồi bên cạnh rằng anh ta đã lấy được manh mối từ trên xương trắng phát hiện được trong ngày thế nào, vừa gặm cánh gà.
Mái tóc dài phiêu diêu của anh ta thi thoảng lại rũ xuống gò má, sau đó lại dùng ngón út gạt lọn tóc rơi ra sau tai theo bản năng, rõ ràng kiểu tóc được cắt vì ngầu lòi nhưng lúc này lại bị mái tóc đen vừa sáng vừa mượt này nhuộm thêm vài phần nữ tính mà không tự biết.
Dịch Gia Di vừa nghiêm túc nghe kiến thức vừa lo lắng mái tóc của sir Hứa sẽ dính dầu trên cánh gà, lo đến nát cả tim.
Một bữa cơm này mọi người ăn rất ngon, nhiều món mà vị cũng ngon, nhưng trong lòng chứa vụ án mới nhất nên cuối cùng vẫn có hơi không đủ thỏa mãn.
Cho dù nói chuyện về vụ án cũng phải để ý đến quán ăn đường phố nhiều người nhiều miệng, chỉ dám tùy cơ lén lút thì thầm với người ngồi bên cạnh. Đột nhiên có suy nghĩ gì đó cũng có thể lập tức chia sẻ với Phương Trấn Nhạc, thật sự không được thoải mái cho lắm.
Sau bữa cơm mọi người tự về nhà mình, Phương Trấn Nhạc đứng ở cửa quán ăn, quay đầu trông thấy Dịch Gia Di đang vừa nói chuyện với sir Hứa vừa chậm rãi đi ra ngoài, anh nhìn đồng hồ rồi mới vẫy tay với cô cảnh sát trẻ.
Dịch Gia Di vội vàng tạm biệt sir Hứa, chạy bịch bịch đến bên cạnh Phương Trấn Nhạc.
“Tôi thuận đường tiễn cô.” Anh nói xong lại vỗ nhẹ một cái vào gáy cô cảnh sát trẻ, tạm biệt đám người sir Hứa.
Cô cảnh sát trẻ giống như bị thi pháp, không hề có ý kiến mà đi theo anh.
Sir Hứa nhìn bóng lưng của Dịch Gia Di và Phương Trấn Nhạc, hỏi Lâm Vượng Cửu ở bên cạnh: “Hai căn nhà cao cấp của sir Phương không phải một căn ở khu Bán Sơn, một căn ở Tiên Thủy Loan hay sao? Sao cậu ta không chỉ có nhà ở khu nhà giàu mà ngay cả một khu vực bình dân và người nghèo ở như Thâm Thủy Phụ cũng có nhà nốt vậy? Trải nghiệm cuộc sống sao?”
“Cái này cậu không hiểu đâu, chỉ cần sir Phương muốn, nơi nào cũng có thể là nhà của cậu ấy.” Lâm Vượng Cửu tỏ vẻ biết tuốt, nói xong còn nghênh ngang đi khỏi quán ăn, vòng về phía chiếc xe hơi nhỏ giản dị của mình.
“…” Sir Hứa nghiền ngẫm lời của chú Cửu, cứ cảm thấy trong câu chữ toàn là chuyện xưa.
…
Hôm sau, mọi người không hẹn mà cùng đến cục cảnh sát sớm, giống như người nào cũng ôm chặt vụ án, nôn nóng không đợi nổi nữa.
Đám người tổ B vừa vào vị trí đã bận đến mức không ngóc đầu lên được, nhưng cảnh tượng khua chiêng gõ mõ phá án cũng không hề xảy ra.
Quá trình phá án chân chính vốn có nhiều sự mong đợi đầy sốt ruột và bất đắc dĩ, cùng làm việc cực nhọc một cách mù quáng mà không biết có kết quả hay không như vậy.
Hơn hai giờ chiều, chú Cửu và Tam Phúc trở về cục cảnh sát với vẻ mặt chán nản.