Chương 226: Án xương trắng ở Trường Sa Loan! 3
Mái tóc màu đỏ rượu càng thêm diễm lệ dưới ánh đèn, hòa thành một màu cùng máu tươi phun ra xối xả của nạn nhân giống như đang chảy xuôi.
Vỏ gối và ga giường thấm đẫm máu, nạn nhân giãy dụa chưa được bao lâu đã bất động.
Trong một khoảng thời gian rất dài sau đó, cô gái im lặng giống như một pho tượng, cô ta vẫn giữ nguyên tư thế ngồi trên người nạn nhân, dồn toàn bộ trọng lượng cơ thể lên cao dao.
Thẳng đến khi tứ chi tê rần, cảm giác được cơ thể bên dưới vốn nóng rực đang dần lạnh ngắt thì cô ta mới đột nhiên buông tay.
Không biết làm sao mà lòng bàn tay bị cứa rách, cô ta ôm chặt vết thương của mình, ném con dao đi, thất thần ngã lên giường, lại lặng người trong chốc lát mới chợt cuộn người lại, vùi mặt vào trong chăn gào khóc…
Hồi tưởng lại, Dịch Gia Di vẫn bị sốc trước màn giết người xảy tới quá mức đột ngột và cảm xúc bùng phát khiến người nghẹt thở của hung thủ.
Sau khi thở dốc vài hơi rồi lại nhìn tờ giấy trước mặt, Dịch Gia Di không còn mơ hồ như lúc vừa có được năng lực này nữa, bây giờ cô đã bắt đầu tự hỏi trong đầu, học theo logic điều tra vụ án của đám người sir Phương, dẫn đường cho mình tìm kiếm manh mối.
Người đàn ông đó là ai? Có đặc điểm gì?
Cô gái đó là ai? Có đặc điểm gì?
Bọn họ có mối quan hệ thế nào?
Rõ ràng thân mật như vậy, tại sao lại giết người?
Con dao được đặt dưới gối từ trước, có phải cô gái đã sớm vạch sẵn kế hoạch giết người rồi không?
Đặc điểm của căn phòng là gì? Có nhìn thấy cửa sổ không? Bên ngoài cửa sổ có vật tiêu biểu gì có thể giúp tìm được nơi xảy ra hung án không?
Rất nhanh, Dịch Gia Di đã rời tấm mắt lên cái đồng hồ mà nạn nhân đeo và một tòa nhà cao tầng bên ngoài cửa sổ vụ hung án.
Đồng hồ của người đàn ông đã bị bộ phận giám định mang đi, lần theo vật này chắc hẳn có thể tìm được một vài manh mối.
Từ cửa sổ nơi xảy ra hung án có thể nhìn thấy tòa nhà Phúc Lạc trên đường Vượng Giác, căn phòng này nằm ở phía nam đường Vượng Giác, đại khái là nhà ở hai khu cộng đồng Phúc An hoặc là Quang Vinh.
Trong dòng chảy hình ảnh, Dịch Gia Di không có cách nào nhìn quá rõ ràng thứ bên ngoài cửa sổ nên chỉ có thể có được thông tin vị trí khá sơ bộ.
Còn gì nữa…
Cô cảnh sát trẻ nhíu mày cố gắng nhớ lại những hình ảnh và âm thanh đó, trên gương mặt ngọt ngào xinh xắn cũng nhuộm lên vẻ nghiêm nghị khi điều tra án của Phương Trấn Nhạc.
Phương Trấn Nhạc đang cầm bản đồ quan sát khu vực phụ cận bãi biển nơi phát hiện ra thi thể thì đột nhiên điện thoại vang lên, sau khi nhận máy chỉ nói hai câu đã cúp.
“Điện thoại từ bộ phận giám định, họ đã lấy mẫu đá trong túi nylon và những vật chất như tảo dính trên túi và thi thể, Gary, cậu đi cùng kỹ thuật viên Diane tới bãi biển và bến tàu gần đó xem thử có thể tìm được nơi bắt nguồn của mấy vật chất này không.” Nếu có thể tìm được vậy trên cơ bản đó chính là điểm ném xác của hung thủ.
“Yes, sir.” Gary lập tức đứng dậy, anh ta đã ngây người suốt nửa ngày không làm việc gì, đã sớm lo lắng đến muốn phát điên lên rồi, chỉ muốn tìm được manh mối thật nhanh hoặc làm gì đó, nghe vậy gần như là nhảy bật dậy lên chạy ra ngoài.
“Còn nữa, Gary đi tới bên chị Nhân lấy một tấm bản đồ nữa, tôi đã nghiên cứu một lượt, hung thủ muốn ném xác không có khả năng ném trên bãi biển mà nhất định phải ở một chỗ cao, ném thi thể vào một vịnh có độ sâu nhất định, cho nên đi tìm thêm ở các bến tàu bến cảng gần đó, khu chợ bán buôn bên đó buổi tối cho dù có bảo vệ cũng sẽ không trông chừng quá nghiêm túc đối với khu vực ngoài chợ, cậu có thể đi quanh khu gần đó. Phía nam là căn cứ hoạt động của cảnh sát biển, buổi tối hung thủ nhất định không dám đi tới bên đó. Các cậu còn có thể đi xem khu cảng vắng vẻ ở phía bắc và phía nam. Chúng ta suy đoán hung thủ có xe vậy phạm vi tìm kiếm phải xa hơn một chút, hiểu chưa?”
“Đã rõ, anh Nhạc.” Gary mang vẻ mặt nghiêm túc, gật đầu sau đó lập tức sải bước đi ra khỏi văn phòng.
Phương Trấn Nhạc lại đi đến trước bảng trắng, sau khi viết hai chữ đồng hồ lên đó lại quay đầu nói với những người khác.
“Tên thương hiệu trên mặt đồng hồ của nạn nhân là chữ giản thể, bên bộ phận giám định đã xác nhận chiếc đồng hồ này chắc hẳn chỉ có đại lục mới bán. Gia Minh, cậu đi tìm madam kêu chị ta nghĩ cách liên hệ với bên đại lục, nhờ bên đó giúp hỗ trợ phá án, tìm manh mối về chiếc đồng hồ này và những người mất tích đã tới Hồng Kông trong ba tháng qua.”