Chương 236: Nhện lại có con mồi mới 4
Cố ta nghĩ đây là ưu đãi mà người đẹp nên có, toàn bộ đàn ông đều nên thuần phục cô ta, không nên có ai ngoại lệ.
Không nên có ngoại lệ!
Mà Tần Tiểu Lỗi trước mặt mang đến nhiều niềm vui cho cô ta hơn, thậm chí anh ta còn không hề chiếm lời của cô ta mà đã ngây ngốc làm nhiều việc như vậy.
Toàn bộ đồ cũ đồ hỏng trong nhà cô ta đều được anh ta leng keng loong coong sửa hết, máy hút khói dầu chạy vù vù khiến tâm trạng người thoải mái hẳn.
Nhất là vừa nghĩ đến việc Tần Tiểu Lỗi ngây ngốc làm trâu làm ngựa cho mình, không hề hay biết gì về chuyện sắp xảy ra là Xa Tinh Tinh lại không nhịn được mà muốn cười.
Cô ta liếc mắt nhìn cốc nước chanh trên bàn bị Tần Tiểu Lỗi uống hết hơn phân nửa, nghiêng người dựa lên sô pha, sờ con dao giấu trong khe.
Đó là một con dao gọt hoa quả dài cỡ hai lòng bàn tay, có thể nói là rất to, nó vô cùng sắc bén, lóe lên tia sáng kim loại khát máu.
…
Bên chiếc bàn tròn to ở cửa Dịch Ký, Phương Trấn Nhạc dẫn cả đội ngồi quanh bàn, trừ chú Cửu có nhà có gia đình ra thì những người khác đều độc thân… và cả Tiểu Thập Nhất.
Tối nay cả Đinh Bảo Thụ và Tôn Tân đều không có ở đây nên rõ ràng vô cùng bận rộn, Gia Như và Gia Tuấn đều bị trưng dụng thành lao động trẻ em, chạy trước chạy sau bận đến mức đầu túa đầy mồ hôi.
Sau khi trên bàn tròn của tổ B bắt đầu lên món, mọi người thấy ngoài phòng trống không, xe cộ qua lại ồn ào, trong tiệm bên cạnh người ăn cơm uống rượu ầm ĩ náo nhiệt, dù bọn họ nói chuyện thì người bên cạnh cũng không thể nghe được nên bắt đầu nhỏ giọng, cẩn thận bàn về vụ án.
“Điểm lại một lượt.” Phương Trấn Nhạc đặt một hạt lạc lên bàn: “Đầu tiên, trên cơ bản đã xác định được nạn nhân là Châu Kiến Quốc từ Thâm Quyến tới đây nhận việc kinh doanh ghế mát xa.”
“Địa điểm ném xác đã xác định là khu vực bến tàu hoang vắng phía bắc chợ bán sỉ thực phẩm phụ Trường Sa Loan.” Gary lấy hạt lạc thứ hai, đặt bên cạnh hạt đó của sir Phương, thành đôi thành cặp.
“Thời gian tử vong là hai tháng trước.” Lưu Gia Minh đặt hạt lạc thứ ba vào.
“Không thấy thắt lưng của Châu Kiến Quốc đâu.” Dịch Gia Di đặt hạt thứ tư lên.
“Đã hỏi nhân viên bán hàng Vương Dũng Đào về nhà hàng mà anh ta đã ăn cơm cùng nạn nhân đêm đó, bọn họ quả thật rời đi cùng một lúc, không nhìn thấy có người nào khác nói chuyện với nạn nhân.” Tam Phúc bày hạt lạc thứ năm: “Khách sạn mà nạn nhân ở nằm bên đường Vượng Giác, chắc hẳn anh ta không đi tới nơi xa hơn. Nhân viên tiếp tân của khách sạn nói vào một đêm trước khi anh ta rời khỏi khách sạn là một mình về khách sạn, ngày hôm sau khoảng mười giờ dọn dẹp xong đồ đạc rồi rời đi, cũng không nhìn thấy người thứ hai đi cùng anh ta.”
“Có khả năng là rời khỏi khách sạn, chuẩn bị lên đường trở về thì gặp hung thủ.”
“Vậy có thể là người lạ gây án, thế cũng phiền phức rồi.”
“Cũng có khả năng là người quen hẹn ở gặp mặt ở một nơi nào đó nhưng chúng ta không biết người đó là ai, bây giờ lại không tìm được nhiều manh mối hơn,thật rắc rối, anh Nhạc, phải dùng sức mạnh truyền thông tìm kiếm nhân chứng đã từng gặp nạn nhân vào hai tháng trước sao?”
“Đợi thêm đã, trước đừng làm kinh động đến hung thủ, chúng ta tiếp tục tìm kiếm các manh mối khác, thật sự không còn cách nào khác thì lại dùng đến truyền thông sau.” Truyền thông là một con dao hai lưỡi, dùng tốt thì hiển nhiên sẽ có sự trợ giúp, nhưng dư luận khó khống chế, cảnh sát sẽ không dễ gì tìm được truyền thông hỗ trợ phá án.
Tam Phúc nhìn hạt lạc trước mặt Phương Trấn Nhạc một lúc rồi dùng đũa gạt hạt đậu mà Lưu Gia Minh đặt lên, nhíu mày hỏi: “Châu Kiến Quốc rời khỏi khách sạn vào hôm mùng sáu tháng trước, nhưng hôm đó lại không hề rời khỏi Hương Giang, chúng ta có thể suy đoán thời gian tử vong của anh ta là ngày mùng sáu tháng trước không?”
Phương Trấn Nhạc nhìn chằm chằm vào hạt lạc thứ ba này, cúi mắt nghĩ một lúc rồi gật đầu đáp: “Trước khi tìm được chứng cứ cho thấy là một ngày khác, chúng ta sẽ coi mùng sáu tháng trước là thời gian tử vong để tiếp tục điều tra sau đó.”
Tam Phúc nghe thấy Phương Trấn Nhạc tán đồng với lời của mình, khóe môi hơi nhếch lên, tâm trạng có một bước nhảy vọt.