Chương 237: Rốt cuộc là tổ hợp người nghèo gì vậy
“Vẫn nên bắt đầu điều tra từ Hằng Tường Vượng Nghiệp này đi, sáng mai kêu chú Cửu dẫn Gary và Lưu Gia Minh cùng tới Hằng Tường hỏi thêm các nhân viên bán hàng khác và tiếp tân, cố hết sức thu thập được nhiều thông tin liên quan đến Châu Kiến Quốc hơn.
Anh ta có người thân, bạn bè hay người quen gì ở Hương Giang hay không, anh ta có món gì đặc biệt thích ăn, muốn rời khỏi Hương Giang trước để nếm thử không.
Anh ta có từng nói muốn làm chuyện gì trước khi rời khỏi Hồng Kông không, ví dụ như mua quà cho người nhà, mang hộ một vài thứ…
Xác nhận tất cả những chuyện đã xảy ra sau khi Châu Kiến Quốc tới Hồng Kông, bắt đầu từ ngày đầu tiên, hỏi lại Vương Dũng Đào, những đồng nghiệp khác cũng đừng bỏ qua, không được bỏ sót một dấu vết nhỏ nhặt nào.”
“Vâng, anh Nhạc.” Gia Minh gật đầu.
“Yes, sir.” Khi Gary nhận lệnh cũng cười theo, có đôi khi có việc để làm cũng vui hơn là không có gì để làm. Bọn họ có phương hướng để cố gắng chứng tỏ có cơ hội phá án, tốt hơn là hoàn toàn không biết gì, ngây ngốc mù tịt.
“Sáng mai Thập Nhất đến cục cảnh sát giục madam, coi chừng chị ta giục cảnh sát bên đại lục cho thông tin điều tra, trước khi tôi tan làm đã nói với madam rồi, xác định mục tiêu lên người Châu Kiến Quốc này vậy bên đại lục điều tra cũng sẽ dễ dàng hơn.” Phương Trấn Nhạc nói xong lại gắp một đoạn đùi gà nhỏ từ trong nồi canh gà lên, đùi gà nóng hổi thơm ngon tươi mới, sau đó lại húp một hớp canh gà, cứ như vậy đột nhiên buổi chiều đầu thu nhiệt độ giảm thật sự quá ư là thoải mái.
“Vâng anh Nhạc.” Dịch Gia Di ra sức gật đầu.
Mọi người đang ăn đến hăng say thì Tôn Tân và Đinh Bảo Thụ sóng vai nhau từ bên ngoài trở về.
“Hai người cùng nhau ra ngoài sao?” Dịch Gia Di trừng to mắt, một đứa trẻ bướng bỉnh không thích để ý đến ai và một con cừu nhỏ sợ hãi xã hội, nhìn thấy người khác đôi mắt sẽ khẩn trương đến ngay cả tiếng Quảng căn bản nhất cũng quên mất, vậy mà lại có thể chơi chung với nhau?
Càng huống chi tuổi tác của bọn họ còn chênh nhau đến năm tuổi: “Đi đâu vậy?”
Thật tò mò quá!
Những thám tử khác cũng quay đầu nhìn về phía Tôn Tân và Đinh Bảo Thụ, đều là những gương mặt quen thuộc, bọn họ cũng tò mò nốt.
Hiển nhiên Tôn Tân không đáp được, chỉ cười ngây thơ một cái rồi cúi đầu đi ra sau bếp, xắn tay áo lặng lẽ giúp Dịch Gia Đống làm việc.
Vẫn là Đinh Bảo Thụ đứng bên bàn, giống như một bạn nhỏ qua đây biểu diễn tiết mục, nghiêm túc đáp lại từng chữ một: “Hôm nay vụ án chặt xác ở đường Ferry mở phiên tòa, chị San Vinh đeo khẩu trang lên tòa làm chứng, em với anh Tôn Tân đi xem, còn tặng hoa tươi cho chị ấy nữa.”
“Các em còn mua cả hoa tươi nữa sao?” Dịch Gia Di nhướn mày, mệt cho hai đứa trẻ ngốc còn có thể nghĩ ra được.
“Đúng vậy.” Đinh Bảo Thụ ngẩng đầu ưỡn ngực.
“Ế? Có phải hoa tươi hôm qua chị mang về đã mất rồi không? Chắc không phải…” Hôm qua cô mua hoa tươi cho văn phòng nên mang chọn mấy bông vẫn chưa tàn ở bó hoa cũ mang về tiệm bày trên quầy tính tiền, vừa rồi qua nhìn không thấy đâu nữa thì phải?
“Đúng rồi, Gia Như nói là chị mang về.” Đinh Bảo Thụ đáp với vẻ hiển nhiên.
Quả nhiên… hoa cô mượn của tổ trọng án về bày trong tiệm nhà mình, Đinh Bảo Thụ lại mượn hoa trong tiệm đi tặng Ngô San Vinh.
Cô với Đinh Bảo Thụ, Tôn Tân, rốt cuộc là tổ hợp người nghèo gì vậy?
Không một ai móc tiền ra mua nổi bó hoa tươi hay sao?
Tổ ba người kẹt sỉ…
“Ngô San Vinh vẫn khỏe chứ?” Phương Trấn Nhạc ngồi bên cạnh đột nhiên mở miệng.
“Chị ấy đã khóc, nhưng sau khi làm chứng, bọn em đều vỗ tay cho chị ấy. Tất cả những người có mặt ở đó đều vỗ tay, mọi người đều nói chị San Vinh rất dũng cảm, nói chị ấy đã làm một chuyện tốt thay những người đã chết trước đó. Mọi người đều rất tôn trọng chị ấy, sau đó khi bọn em tặng hoa tươi cho chị ấy, chị ấy vừa khóc nức nở vừa nói cảm ơn em. Em cũng nói cảm ơn chị ấy, anh Tôn Tân cũng nói cảm ơn chị ấy, chị ấy cũng nói cảm ơn anh Tôn Tân…”
Nói đến đây, Đinh Bảo Thụ gãi đầu, không biết nên nói tiếp gì nữa, chỉ đành lộ ra nụ cười ngốc ngại ngùng.
Dịch Gia Di nhìn đứa nhỏ này bất chợt lại muốn ôm cậu bé.
Ở thành phố cảng quốc tế phồn hoa hơn hẳn hầu hết các khu vực khác trên thế giới này cũng có những đứa trẻ yếu ớt và nghèo khó như vậy.