Chương 238: Lá chuyển vàng bay đi theo gió
Trái ngược với hình tượng của bọn họ chính là sự dũng cảm trong yếu đuối và trải đời từ trong ngây ngô.
Dịch Gia Di thường cảm thấy khả năng sinh tồn trong xã hội này của bọn họ còn mạnh hơn một người trưởng thành hơn hai mươi tuổi như cô. Từ trên người bọn họ, cô cũng cảm giác được sức nặng sinh mệnh khác với bình thường, mang tới nhiệt độ có thể chống đỡ cô trở nên mạnh mẽ hơn.
Thật tốt, muốn ôm đứa trẻ này một cái quá, đáng tiếc ánh mắt quật cường và xương cốt gầy yếu của cậu bé cho thấy cậu bé không phải là một động vật nhỏ mềm mại khát cầu sự đồng cảm.
Vì thế cô chỉ vỗ lên bả vai của dã thú nhỏ đang trong quá trình trưởng thành này một chút, dựng ngón cái với cậu bé.
Những thám tử khác cũng gật đầu hoặc dựng ngón cái với Đinh Bảo Thụ, tỏ vẻ khuyến khích.
Thiếu niên nhỏ lập tức lộ ra nụ cười nói không rõ là đắc ý, thỏa mãn hay là xấu hổ nữa, nhưng chắc hẳn thoải mái hơn được ôm.
Gió đêm hiu hiu thổi qua lá cây vang xào xạc, ở Hương Giang đang là đợt giảm nhiệt độ đầu tiên sau khi vào thu.
Có vài cái cây đã phản ứng sớm, lá chuyển vàng bay đi theo gió.
Nhưng bông hoa nhỏ trên cây rất thông minh sinh trưởng ở nơi tránh gió vẫn còn tươi nguyên, bung tán lá xanh, hoàn thành nốt màn nở nộ cuối cùng của nó trong không khí lạnh.
Vì chứng cứ xác thực, khẩu cung của Ngô San Vinh lại kích phát sự đồng cảm và tức giận của tất cả mọi người nên không có ngoại lệ, hung thủ của vụ án chặt xác tại đường Ferry - Trương Đại Phúc bị phán tử hình.
Hương Giang những năm chín mươi đã hủy bỏ khoảng thời gian cuối cùng trước khi tử hình, phán tội rất nặng.
Vụ án chặt xác trên đường Ferry kết thúc, vụ án mới cũng phải cố gắng thôi.
Bữa tối gần kết thúc, sau khi Dịch Gia Di thông qua suy nghĩ cặn kẽ, cô hít một hơi thật sâu, sáp lại bên tai Phương Trấn Nhạc, thấp giọng nói: “Anh Nhạc, tôi có một thông tin muốn nói với anh.”
Phương Trấn Nhạc vừa quay đầu đã nhìn thấy đôi mắt to long lanh nước và hàng mi dài xòe ra như cánh quạt, ừm…
“Chuyện gì?” Anh không hề hoảng loạn chút nào mà tỏ ra vô cùng thong thả, có thể co có thể giãn, khâm phục bản thân quá đi thôi!
“Khi chúng ta tới Hằng Tường Vượng Nghiệp, không phải trước đó đã hỏi vợ cũ của anh Tam Phúc là Đinh Uyển Chi sao, khi ấy tôi nhớ chị ta còn cười ha ha một cái.” Dịch Gia Di chớp mắt, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, nghiêm túc đến đáng yêu.
Loại phản ứng khẽ cười một tiếng sau khi nhắc đến tên của một người, Dịch Gia Di quá quen rồi!
Có lẽ đàn ông sẽ không có phản ứng vô cùng nhạy cảm, nhưng con gái đều biết đó là tín hiệu có chuyện để hóng.
Trên người Châu Kiến Quốc chắc chắn có tình huống gì đó khiến cho Đinh Uyển Chi bật cười, trong dòng chảy hình ảnh của Dịch Gia Di, cô nhìn thấy Châu Kiến Quốc cùng một người phụ nữ xa lạ làm chuyện tằng tịu, còn có tin đồn gì đáng để nói hơn chuyện giữa nam và nữ chứ?
Nói không chừng có khả năng tìm được manh mối chỉ dẫn đến tin đồn về hung thủ ở chỗ Đinh Uyển Chi thì sao?
Sau khi Dịch Gia Di tường thuật cặn kẽ mấy suy nghĩ này cho Phương Trấn Nhạc, lại nhìn anh nói: “Anh Nhạc, tôi đã hỏi Đinh Uyển Chi rồi, tuy cô ta rất không muốn bị cảnh sát hỏi này hỏi kia nhưng khó ngăn nổi tôi quấn riết lấy cô ta ở nhà vệ sinh… Cô ta nói với tôi buổi tối công ty có một cuộc họp, hơn chín giờ mới kết thúc, nếu như tôi bằng lòng đợi lúc đó có thể đi tới Bằng Tường đợi cô ta.
Có điều… tuy chiều nào tôi cũng đi luyện súng, nhưng huấn luyện bia di chuyển vẫn chưa kết thúc, bây giờ vẫn chưa nhận được súng.
Tôi không dám tùy tiện hành động đơn lẻ.”
Lỡ như xảy ra chuyện, lỡ như đụng phải hung thủ, lỡ như rơi vào nguy hiểm…
“Nhưng tôi lại thật sự cảm thấy có khả năng sẽ hỏi ra được gì đó từ chỗ Đinh Uyển Chi cho nên…”
Dịch Gia Di nghiêng đầu, nhìn Phương Trấn Nhạc với đôi mắt chờ mong giống như thế giới này nguy hiểm trùng trùng, chỉ còn lại hai người là cô và Phương Trấn Nhạc, toàn bộ tính mạng của cô đều phải trông mong hết vào anh.
Không có người đàn ông nào có thể cưỡng lại được ánh mắt như vậy.
Không một ai!