Chương 239: Nói đi
“Biết rồi!” Phương Trấn Nhạc hít một hơi thật sâu, bình ổn hô hấp có hơi rối loạn của mình, áp chế gốc tai đã hơi nóng lên, trong đầu khuyên tâm trạng đã bắt đầu hào hứng của mình: Bình tĩnh, bình tĩnh một chút nào tôi ơi!
Thấy cô cảnh sát trẻ làm bộ làm tịch liếc mắt nhìn, anh ra vẻ tất cả đều nằm trong tầm kiểm soát của tôi, thấp giọng nói: “Kêu sir Phương làm vệ sĩ cho cô sao, đồng ý với cô đấy.”
“Cảm ơn anh Nhạc!” Dịch Gia Di lập tức dựng hai ngón cái, còn nhiều hơn một ngón cái khi cho Đinh Bảo Thụ vừa rồi.
Nhưng cảm ơn xong rồi cô lại hơi lúng túng.
Phương Trấn Nhạc nhìn ra cô vẫn còn lời muốn nói nên nhướn mày hỏi: “Còn gì nữa? Nói đi.”
“À, cái đó, nếu đồn đãi buôn chuyện, giữa con gái với con gái sẽ khá thoải mái hơn, có thể nói được rất nhiều chuyện, nhưng nếu có thêm một người đàn ông lại còn là một cảnh sát trưởng uy phong lẫm liệt như anh Nhạc anh, tôi sợ cô ta sẽ gò bó, sẽ sợ…”
“Nghe hiểu rồi!” Phương Trấn Nhạc dở khóc dở cười: “Chính là một vệ sĩ như tôi phải lén lút bảo vệ cô, không được lộ mặt, không được để Đinh Uyển Chi phát hiện ra, có đúng không?”
Dịch Gia Di gật đầu như gà mổ thóc.
Phương Trấn Nhạc gõ ngón tay xuống bàn: “Được rồi, đồng ý với cô luôn.”
Dịch Gia Di vui vẻ lại dựng hai ngón cái, tỏ vẻ cảm ơn và tán đồng với Phương Trấn Nhạc, để thể hiện sự tán đồng mức độ cao, hai ngón chân dưới bàn của cô cũng dựng lên, tuy rằng anh không thể nhìn thấy.
Sau bữa cơm, một đám thám tử chia nhau mỗi người một ngả, Phương Trấn Nhạc thì lại chào hỏi anh cả của Dịch Gia Di, mượn em gái lớn của anh ta đi tăng ca một lát.
Xe Jeep chở cô cảnh sát trẻ lao như gió đến đường Vượng Giác.
…
Khi Tôn Tân dọn bàn nhìn thấy trên mặt bàn của Phương Trấn Nhạc bày rất nhiều lạc.
Sao các thám tử không ăn?
Lãng phí thế.
Cậu ta lén lút nhìn xung quanh rồi nhặt toàn bộ hạt lạc bỏ vào trong túi.
Rộp rộp, thật thơm!
…
Đinh Uyển Chi thấy bàn xong vụ hợp tác đã là chín rưỡi tối, từ chối ý tốt tiễn mình một đoạn đường của đối phương mà trở về ghế ngồi của mình, ngồi thừ người nhắm mắt nghỉ ngơi.
Nếu đi nhờ xe của đối tác làm ăn, trên đường vẫn phải tiếp tục ứng phó với đối phương, cô ta đã bận cả một ngày trời, đã hoàn toàn không muốn nói thêm một câu nào với mấy nhân viên công tác này nữa.
Nghỉ ngơi một lúc, cô ta mới sắp xếp đồ đạc chuẩn bị rời đi.
Văn phòng đã trống không, cô ta tắt hết đèn, chào hỏi bảo vệ rồi ra cửa, vừa bước được một bước thì đột nhiên có một người bước tới từ bên cạnh.
Đinh Uyển Chi giật thót tim, đợi đối phương mở miệng nói chuyện mới để ý thấy vậy mà lại là cô cảnh sát trẻ của tổ trọng án ban ngày đã tới Hằng Tường đó.
“Cô tới thật đấy à?” Đinh Uyển Chi nhìn đồng hồ, đã gần mười giờ rồi: “Tổ trọng án các cô quả nhiên vẫn liều như thế, từ trước đến giờ thật sự không tiến bộ một chút nào cả, người nào cũng như không có gia đình thế?”
Quả nhiên cô ta tràn ngập oán trách về chuyện thành viên tổ trọng án tăng ca không về nhà này.
Nhất định đều là nghiệt mà anh Tam Phúc tạo ra.
Dịch Gia Di không tiếp lời oán thán của cô ta mà cười hỏi: “Chị Uyển Chi, tìm một chỗ ngồi xuống rồi nói chuyện được không?”
Đinh Uyển Chi chú ý tới cô thám tử không dùng cách gọi “cô Đinh” hay “bà Đinh” này mà ngược lại gọi một tiếng chị thân thiết hơn.
Cô ta nhoẻn miệng cười, vuốt mái tóc, nhìn trăng sáng trên trời rồi nhỏ giọng bảo: “Cũng lâu rồi tôi chưa đi bar.”
…
Tám phút sau, hai cô gái đi vào quán bar James ở đường Vượng Giác, tìm một góc tối tăm không bị người chú ý, hai người đẹp ngồi ở hai đầu của bàn tròn.
Khi nhìn menu rượu, hai mắt Dịch Gia Di tối sầm, hai kiếp của cô cộng lại cũng chưa uống qua loại rượu gì, huống chi còn là ở quán bar thế này, rượu gì uống ngon, rượu gì không ngon, rượu gì có nồng độ cồn cao, rượu gì có nồng độ cồn thấp, chẳng biết một tí gì cả.