Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 241 - Chương 241 - Không Hổ Là Cha Phương 2

Chương 241 - Không hổ là cha Phương 2
Chương 241 - Không hổ là cha Phương 2

Chương 241: Không hổ là cha Phương 2

“Ở mấy nơi thế này cố hết sức đừng rời khỏi cốc rượu của mình, nếu muốn đi vệ sinh, sau khi trở về đừng uống cốc rượu đó nữa, loại người chỉ mới gặp một lần giống như tôi, cho dù trông có vẻ không có vấn đề gì thì cũng phải đề phòng một chút vào, em gái nhỏ ạ.” Đinh Uyển Chi nghiêng đầu, vừa uống rượu vừa có ý tốt nhắc nhở.

Dịch Gia Di nhìn cô ta rồi lại nhìn nhà vệ sinh, cuối cùng ánh mắt rơi lên [Thiếu nữ mùa hạ] trước mặt, sau cùng vẫn ngồi vững mông xuống.

Nếu một hơi uống cạn sạch thì chắc chắn không thể uống được rồi.

Nhưng nếu bảo cô không cần cốc rượu này vậy cô cũng cảm thấy luyến tiếc lắm!

Vì thế chỉ đành nhịn cảm giác buồn đi vệ sinh, tiếp tục từ từ nếm rượu, dù sao… dù sao cũng không gấp cho lắm!

Đinh Uyển Chi bị bộ dáng của cô chọc cười ha ha, duỗi tay vỗ lên vai cô cảnh sát trẻ, lại nói: “Nói với cô một tin đồn nữa nhé.”

“Hả?” Dịch Gia Di dựng lỗ tai lên nghe.

“Xa Tinh Tinh và quản lý của bộ phận bán hàng chúng tôi có quan hệ rất lâu rồi đó. Hơn nửa năm thì phải, hình như trước đó quản lý suýt chút nữa thì chia tay với vị hôn thê của mình để lấy cô ta mà. Nhưng cuối cùng không biết vì nguyên nhân gì mà lại bỏ, tuy rằng hai người này đã làm việc với nhau rất lâu rồi nhưng không nói một câu nào, nhìn ra được Xa Tinh Tinh hận tên quản lý muốn chết. Nhưng hai tháng gần đây hình như cô ta lại nghĩ thông rồi, không chỉ trông không giận quản lý nữa, mà hình như còn khôi phục lại quan hệ không đường hoàng với anh ta.” Đinh Uyển Chi một tay chống má, thở dài bảo: “Đô thị có trai có gái, chia tay rồi lại tái hợp, thật thú vị… cũng thật nhàm chán.”

Người phụ nữ từng ly hôn với anh Tam Phúc thật sự rất cảm khái về cuộc đời.

Không biết giữa cô ta và anh Tam Phúc rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Hai người lại nói chuyện đồn đãi và tán gẫu, mắt thấy đã mười một rưỡi, quán bar cũng vắng khách dần, cuối cùng cũng đến lúc phải mỗi người đi một ngả rồi.

Khi đến quầy thanh toán, Dịch Gia Di móc ví tiền định thanh toán nhưng Đinh Uyển Chi lại đè tay cô, sảng khoái bảo: “Cũng không biết có giúp được gì các cô không, vẫn để tôi mời cô đi, cô bạn nhỏ.”

“Không được, là tôi gọi chị Uyển Chi ra mà, nên là tôi mời.” Dịch Gia Di vội lắc đầu.

Anh trai tính tiền nhìn hai người mà cười: “Đã có người thanh toán giúp hai vị rồi.” Nói xong, anh ta chỉ về phía một người đàn ông ngồi một mình uống rượu ở cửa.

Chỉ thấy người đàn ông vắt chéo đôi chân, ngồi nghiêng người tựa lên ghế, ngón tay lười biếng xoay cây xiên quả hạch trong tay, thi thoảng lại ngẩng đầu liếc mắt nhìn người, trông vừa xinh đẹp vừa ngầu bá cháy.

Chẳng trách hôm nay trị an trong quán bar tốt hơn rất nhiều, đám thanh niên trẻ ồn ào vẫn luôn thích quán bar nhìn thấy Phương Trấn Nhạc khí thế sắc bén ngồi ở cửa còn tưởng là nhân viên bảo vệ mới thuê của quán, ít nhiều gì đều thấy hơi hoảng.

Đinh Uyển Chi cũng đang quan sát Phương Trấn Nhạc, khi ánh đèn hơi lập lòe chiếu lên người đối phương, gương mặt tuấn tú và đôi vai rộng đó hiện lên rõ ràng, là người đàn ông dẫn đội tới Hằng Tường sáng nay: “Đã sớm nghe nói tổ trưởng Phương siêu hào phóng, coi các thám tử trong tổ như con trai mà nuôi, quả nhiên danh bất hư truyền.”

“…” “Con trai út” Dịch Gia Di nhe răng cười, dẫn “cha Phương” tới xã giao bị phát hiện rồi.

Phương Trấn Nhạc thấy Đinh Uyển Chi dù sao cũng đã nhìn thấy mình rồi nên cũng không giả bộ thành người qua đường nữa, mà đứng dậy duỗi người, đi đến trước quầy tính tiền, hỏi Đinh Uyển Chi: “Muộn quá rồi, cô ở đâu?”

Đinh Uyển Chi nói địa chỉ ra, Phương Trấn Nhạc gật đầu: “Vậy tiễn cô trước rồi tiễn Thập Nhất sau.”

“Cảm ơn cảnh sát Phương nhé.” Khi làm vợ của Tam Phúc chưa từng được ngồi ké xe của tổ trưởng Phương, bây giờ cùng Dịch Gia Di ra ngoài uống rượu ngược lại có được vinh hạnh như vậy.

Khi ba người bước ra khỏi quan bar, cuộc sống về đêm của Hương Giang chỉ mới bắt đầu, rất nhiều người trẻ tuổi hoạt động trên đường phố Vượng Giác, không hề thấy buồn ngủ tí nào.

Cho dù là đêm tối chắc hẳn nên thư giãn thì những người đi đường đã quen với việc đi nhanh cũng không hề giảm tốc độ.

Trong thế giới không bị giám sát và trong thành phố đang phát triển nhanh chóng này, mọi người đều đang chạy trốn, không ai chú ý đến những người qua đường bên cạnh liệu có biến mất hoàn toàn khỏi thế giới này ngay khi rẽ vào góc hay không?

Vầng trăng sáng tỏ chiếu soi con người nhỏ bé, nhìn bọn họ tới ầm ầm mạnh mẽ như cơn bão và rồi rời đi một cách im hơi lặng tiếng như hạt bụi.

Khi Phương Trấn Nhạc nhấn chân ga, một cánh tay xoay nhẹ hướng vô lăng, qua đường Vượng Giác tiễn Đinh Uyển Chi và Dịch Gia Di về nhà thì trong một khu cộng đồng cách phía nam đường Vượng Giác hai con phố, một bóng người nghiêng ngả chạy ra khỏi tòa nhà dân cư, bỏ chạy dọc theo bóng tối với vẻ kinh hồn bạt vía.

Bình Luận (0)
Comment