Cảm ơn bạn @mmtuyen đã đẩy 100 kim phiếu cho truyện ạ
Chương 242: Dồn tới hung môn! 1
Sáng ngày hôm sau, Dịch Gia Di chạy đến văn phòng madam giục tiến độ trước.
Khưu Tố San vừa mới gọi điện cho bên đại lục xong, lấy văn kiện bản fax trên bàn lật ra đọc, sau đó giao cho cô cảnh sát trẻ mang về văn phòng tổ B.
Một đám thám tử lập tức vây quanh, Phương Trấn Nhạc nhận lấy văn kiện xem.
Khưu Tố San cũng qua đây, dẫn đầu mở miệng nói: “Phía cảnh sát đại lục cả đêm phối hợp giúp thu thập manh mối, vợ của Châu Kiến Quốc phát hiện ra người này có khả năng sẽ không về đại lục nữa vào hôm mùng tám tháng trước.
Nhưng cô ta cũng cho hay khi Châu Kiến Quốc rời khỏi Thâm Quyến đã cãi nhau to với cô ta một trận, nói muốn xây dựng gia đình ở Hương Giang, bỏ một mình cô ta lại, không bao giờ trở lại nữa.
Tình cảm vợ chồng của bọn họ vốn không tốt, cô ta vẫn luôn cảm thấy Châu Kiến Quốc còn một gia đình nữa ở Hương Giang, lần này thấy anh ta không về Thâm Quyến đúng ngày, cho rằng anh ta đã ở lại Hương Giang.
Ngược lại đơn vị bên Thâm Quyến đã thử liên lạc nhưng quản lý bộ phận bán hàng của Hằng Tường nói đã ký hợp đồng xong xuôi, Châu Kiến Quốc cũng đã mua vé về Thâm Quyến, những chuyện khác đại khái không biết.
Phía bên đơn vị liên hệ với vợ của họ Châu, hỏi về thủ tục báo án nhưng lần nào cô ta cũng trực tiếp cúp máy luôn.
Việc Châu Kiến Quốc mất tích, đơn vị và vợ anh ta đều cảm thấy ‘muốn báo cảnh sát thì cô đi mà báo’ cuối cùng chẳng ai báo cả, cứ ngầm thừa nhận Châu Kiến Quốc chạy theo vợ bé như vậy.
Tháng trước, Hằng Tường Vượng Nghiệp, Hương Giang đúng hạn chuyển hàng, đơn vị ở Thâm Quyến đổi người tới nhận hàng, công việc thuận lợi phát triển. Tiền lương tháng trước Châu Kiến Quốc cũng chưa nhận, đơn vị kiếm được một tháng tiền lương của anh ta miễn phí, cũng không quan tâm anh ta đi đâu.
Bà Châu đã chuyển toàn bộ tiền trong sổ tiết kiệm của Châu Kiến Quốc xuống dưới tên mình, hai người không có con, mua căn nhà cũng là hai người đứng tên, Châu Kiến Quốc không về tìm thì cô ta cứ ở vậy.
Phía cảnh sát đại lục kể với tôi, gần đây bà Châu thậm chí đã bắt đầu cân nhắc đến việc xem mắt, muốn tái hôn.”
“Bọn họ có hiểu không vậy, cho dù Châu Kiến Quốc muốn ở lại Hương Giang mua nhà, sống cuộc sống mới cũng không phải nói thế nào thì thế đó, đơn giản như vậy được.” Lưu Gia Minh nói với vẻ cạn lời.
“Nếu như cậu đã không còn tình cảm với anh ta, chỉ cần tiền của anh ta chứ không cần người của anh ta, sổ tiết kiệm và nhà cửa đều nằm trong tay cậu ở Thâm Quyến, liệu cậu có rước thêm chuyện đi truy cứu Châu Kiến Quốc ở đâu không?” Khưu Tố san nhướn mày hỏi Lưu Gia Minh.
“…” Vô tình.
“Chỉ cần Châu Kiến Quốc mãi không xuất hiện, công ty của anh ta có thể không gửi tiền lương một tháng đó của anh ta, dù sao muốn tìm người thay thế anh ta đại khái cũng không khó cho lắm. Xí nghiệp lòng dạ đen tối sẽ chỉ nghĩ, người ta còn không tìm tới thì tôi gấp cái gì chứ?” Khưu Tố San nhún vai.
“Cha mẹ của anh ta thì sao?”
“Nghe nói đều ở quê rất xa, trong nhà đông con, thông tin lạc hậu, nước xa không cứu được lửa gần.” Khưu Tố San thở dài, có rất nhiều nhân tố liên quan đến nhiều chuyện, cũng không nói được mắt xích nào xảy ra vấn đề, chung quy lại chính là có kết quả khiến người bất đắc dĩ và cạn lời như thế.
“Người mất tích có trong hồ sơ trên toàn thế giới mỗi năm đều nhiều không đếm xuể, lại tính thêm cả người chưa được báo án nữa… Nguồn lực cảnh sát có hạn, án cần xử lý ngay tới rồi, án mất tích sẽ bị đẩy ra sau. Ai biết là mất tích thật hay là tự mình chạy, qua một khoảng thời gian nữa lại xuất hiện thì sao? Cho dù là báo án cũng phần lớn không tìm về được cho nên rất nhiều người không đi báo án. Không ít người ngoài làm công, vừa đi đã tận mấy năm trời, chẳng ai nói được rốt cuộc anh ta phát triển ở bên ngoài hay là đã chết rồi. Huống chi nếu thật sự giống như vợ của Châu Kiến Quốc nghĩ, anh ta bỏ vợ chạy đến một nơi khác, thay hình đổi dạng sống một cuộc sống mới cũng không phải không có.”
Phương Trấn Nhạc vỗ vào vai Lưu Gia Minh, đi đến bên bảng trắng: “Đừng cảm thán nữa, quay về vụ án của chúng ta nào.”