Chương 245: Dồn tới hung môn! 4
Nói không chừng cô ta đang ở bên trong, chỉ là nghe thấy tiếng gõ cửa không dám ra mở cửa, giả bộ như trong nhà không có người mà thôi.
Nếu sir Phương phá cửa xông vào, cực có khả năng sẽ bắt được tang chứng vật chứng, phá án ngay tại chỗ.
Nhưng nếu đợi bọn họ xin lệnh xét nhà rồi mới tới, ai biết phải tốn bao nhiêu thời gian, nhất định có rất nhiều biến cố xảy ra!
Có lẽ bây giờ người đàn ông này vẫn còn sống, nhưng bọn họ vừa đi vậy chẳng phải chết chắc rồi hay sao?
Lỡ như Xa Tinh Tinh lo lắng không có đủ thời gian xử lý hiện trường hung án sạch sẽ, dứt khoát cho một mồi lửa thiêu cháy nơi này, lửa lớn vô tình, lan đến hàng xóm chắc chắn sẽ tạo thành thảm án.
Hoặc là cô ta nhân cơ hội này mang thi thể vứt xuống biển, mà lần này thủ pháp giết người lại là sử dụng thuốc độc, không tìm được bất cứ vết máu gì tại trong nhà, vết máu trước đó cũng vì qua gần hai tháng mà không có cách nào thu thập được, vậy không phải cô ta sẽ thành công hủy thi diệt tích hay sao?
Đột nhiên trong đầu Dịch Gia Di lại nảy ra một suy nghĩ khác: Liệu có khả năng là cô nghĩ lầm không? Thật ra Xa Tinh Tinh sống trong căn phòng này quả thật vô tội?
Không, không có khả năng!
Dịch Gia Di, đừng vì ngại khó mà trốn tránh đối diện với sự thật.
Trên đời nào có nhiều sự trùng hợp như thế? Gần như cô đã xác định trăm phần trăm kẻ ở trong căn phòng này chính là hung thủ thật sự đã giết chết Châu Kiến Quốc, mà căn phòng này chính là hiện trường hung án.
Càng huống chi, giờ này khắc này trong nhà có khả năng có một người bị hại đang ở, chẳng ai biết anh ta đã chết hay còn sống.
Hơn nữa, cho dù sau khi phá cửa xông vào, phát hiện tất cả manh mối chỉ về đây đều chỉ là trùng hợp, trong nhà cũng không có gì cả, thà cô bị tố cáo, bị xử phạt còn hơn là chỉ đứng ở nơi này, có cơ hội cứu người, có cơ hội bắt hung thủ ngay tại trận nhưng lại tức giận bỏ lỡ hay sao?
Chỉ là… làm thế nào mới khiến sir Phương không rõ tình hình cũng tin đây?
Làm thế nào để sir Phương lập tức phá cửa vào bắt hung thủ, mà không phải vòng về cục cảnh sát xin lệnh xét nhà trước đây?
Đầu óc thật rối, muốn nổ tung!
Thang máy mà Tam Phúc vừa ấn kêu rè rè, cách tầng này càng lúc càng gần.
Nếu còn không nghĩ ra cách nữa, cô chỉ đành bị ép đi cùng đám người sir Phương rời đi trước.
Thời gian cấp thiết, trong lòng Dịch Gia Di giống như có đồng hồ đếm ngược đang gõ tích tắc tích tắc giục riết.
Cô nhíu chặt mày thành cái bánh quai chèo, ngay lúc cho rằng không có khả năng có cách gì được thì đột nhiên mũi nhảy lên, ngửi được mùi gì đó.
…
Cửa thang máy tinh một cái mở ra, Tam Phúc lại gọi Dịch Gia Di một tiếng nhưng cô cảnh sát trẻ lại như không nghe được.
Trong nháy mắt sau đó, cô thậm chí còn nằm phục xuống đất, sáp lại gần bên dưới thềm cửa ngửi thật cẩn thận.
Phương Trấn Nhạc nhìn chằm chằm vào Dịch Gia Di vài giây, phất tay với Tam Phúc rồi sải bước đi đến bên cạnh Dịch Gia Di, ngồi xổm xuống phía sau cô rồi nghiêm túc hỏi: “Tình hình thế nào?”
Dịch Gia Di quay đầu liếc nhìn người đàn ông ngồi xổm bên cạnh mình, nhíu mày nghiêm túc đáp: “Anh Nhạc, tôi ngửi thấy một mùi rất kỳ quái.”
“…” Phương Trấn Nhạc nhìn chằm chằm vào đôi mắt cô rồi mới im hơi lặng tiếng ghé sát xuống.
Phòng D sử dụng hai tầng cửa, tầng bên ngoài là cửa kéo sắt, bên trong thì lại là một cánh cửa sắt màu xám. cửa bên trong nhìn có vẻ kín nhưng phía dưới có một khe hở, nguyên nhân chắc hẳn là do khung cửa sắt của cánh cửa phía sau bị giẫm lâu rồi nên dần dần lõm xuống tạo thành.
Anh dùng sức khịt mũi thật lâu mới đột nhiên nhăn mày.
Bên trong quả thật có mùi lạ, đó là một mùi nước hoa vô cùng gay mũi, một vài hộ dân cư thường dùng tinh dầu cũng rất bình thường, nhưng ai lại dùng loại tinh dầu nặng mùi như thế trong môi trường nhà ở, nồng đến mức chỉ cần lại gần khe cửa đã cảm thấy gay mũi rồi?
Khó mà tưởng tượng được sau khi tiến vào phòng cái mùi này còn nồng cỡ nào nữa.
Hơn nữa…
Anh liếc mắt nhìn Dịch Gia Di, cố gắng loại trừ mùi của mấy tập vật như gỉ sắt và bụi khi ngửi ra thì hình như còn ngửi thấy một ít mùi tanh hôi từ trong mùi nước hoa đó.
Dịch Gia Di quỳ bên cửa đột nhiên nghĩ đến gì đó, cô ngồi thẳng người móc quyển ghi chép nhỏ từ trong túi vải ra, sau khi xé một tờ giấy xuống, cố gắng miết phẳng một góc của tờ giấy rồi nhét nó qua khe cửa, gạt từ đầu này sang đầu kia, rồi lại gạt trở về, lại nhìn tờ giấy xem có dính vật khả nghi gì không.