Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 246 - Chương 246 - Là Gì Mới Được?

Chương 246 - Là gì mới được?
Chương 246 - Là gì mới được?

Chương 246: Là gì mới được?

Lần đầu tiên chỉ dính bụi, Dịch Gia Di cũng không từ bỏ, lại định thử lần thứ hai.

Phương Trấn Nhạc nhận tờ giấy trong tay cô, ngón tay của anh dài hơn, có thể duỗi qua khe cửa sắt, đẩy tờ giấy vào sâu hơn.

Tam Phúc đứng cách hai bước nhìn sir Phương ngồi xổm trước cửa phòng D và tiểu Thập Nhất quỳ bên cạnh sir Phương mà lặng lẽ mím môi.

So với hai người này, hình như mình thiếu chút gì đó.

Là gì mới được?

Tờ giấy bị Phương Trấn Nhạc luồn qua khe cửa bên trong, đẩy đến mức sâu nhất, di từ trái qua phải một lượt.

Mà khi rút ra, đột nhiên hai người trước cửa trợn tròn mắt.

Mắt to trừng mắt nhỏ một lúc, Phương Trấn Nhạc đứng dậy, mở miệng nói: “Phá cửa.”

Dịch Gia Di thì vẫn quỳ trên đất.

Cô ngẩng cao đầu, đối diện với ánh mắt nhìn xuống đầy nghi ngờ của sir Phương, nói với vẻ oan ức: “Tê chân rồi.”

Đột nhiên bầu không khí nghiêm túc vừa rồi không còn nữa, Phương Trấn Nhạc buồn cười, duỗi bàn tay to ra.

Cô gái trẻ đưa bàn tay nhỏ mềm mại tới, khi nắm lấy tay anh sẽ cảm thấy chỉ cần hơi dùng lực sẽ như bị bóp nát.

Nhẹ nhàng kéo một cái, cô cảnh sát trẻ đã được kéo đứng dậy ngay tại chỗ.

Cô rút tay về từ lòng bàn tay của Phương Trấn Nhạc, loại cảm giác được bàn tay to hữu lực lại ấm áp đó bao phủ biến mất, Dịch Gia Di trộm nhìn Phương Trấn Nhạc rồi lại nhanh chóng thu ánh mắt lại.

Cô đấm cái đùi tê rần, vội vàng lùi lại hai bước, đợi sir Phương cao lớn khỏe khoắn biểu diễn bộ phim bom tấn kinh điển: Cảnh sát dũng mãnh phá cửa!

Nhưng cảnh tượng trong tưởng tượng không hề xuất hiện, Phương Trấn Nhạc móc một chùm chìa khóa từ trong túi ra, tìm được một vật trang trí hình con thỏ uốn cong từ dây thép treo bên trên.

Anh đưa đồ treo đến bên miệng và dùng răng bẻ, dây treo con thỏ biến thành một sợi dây kẽm.

Dây kẽm uốn cong, sau đó bị cắm vào trong lỗ khóa.

“…” Dịch Gia Di.

Hóa ra không phải phái bạo lực mà là phái kỹ thuật à.

“…” Tam Phúc: “Anh Nhạc, thế này không hợp quy…”

“Lát nữa gọi điện báo với madam một tiếng là được.” Phương Trấn Nhạc chuyên tâm cạy cửa, thuận miệng đáp.

Lãnh đạo có tác dụng gì? Gánh tội chứ gì nữa.

Tam Phúc liếc mắt nhìn phòng C, mắt mèo bên đó tối tăm chứng tỏ có một gương mặt người đang dán vào đó che ánh sáng.

Anh ta nghiêng người đứng giữa phòng C và phòng D, sau khi chắn tầm nhìn của người khác lại xoa trán với vẻ bất đắc dĩ.

Sir Phương với tiểu Thập Nhất, một người là tổ trưởng phá án “không câu nệ tiểu tiết,” một người là điều tra viên tùy hứng tự do, một tổ hợp phá án không hợp quy tắc.

Anh ta mím môi, đi lại gần phía sau hai người này, cũng nhìn thấy trên tờ giấy mà Dịch Gia Di cầm đó… bên trên lại dính máu.

Anh ta nhận tờ giấy đó qua, quan sát cẩn thận trạng thái của vết máu.

Xét từ mức độ kết dính, mức độ khô cùng màu sắc thì chắc hẳn đã chảy ra từ cơ thể người được khoảng mười tiếng, hơn nữa có thể dính thành khối như vậy chỉ sợ lượng máu trên mặt đất bên trong cánh cửa cực lớn.

Chẳng trách sir Phương lại muốn cạy cửa: “Tôi qua phòng bên mượn điện thoại gọi về cục nhé?”

“Đợi mở được cửa xem tình hình bên trong đã.” Phương Trấn Nhạc vừa dứt lời thì cạch một tiếng, khóa cửa kéo bằng sắt bị cạy ra.

Anh kéo cửa sắt, lại cắm đầu nạy cánh cửa thứ hai.

Tam Phúc và Dịch Gia Di sóng vai đứng bên cạnh, nín thở như hai môn thần.

Dịch Gia Di ôm túi của mình, nhìn chằm chằm vào sir Phương không rời mắt, rõ ràng đôi tay đó rất rộng nhưng lại rất linh hoạt, làm thám tử trưởng hàm lượng kỹ thuật cao như vậy sao? Đủ để mở tiệm vạn năng luôn.

Cô xoa tay đợi, nhìn vết máu trên tờ giấy trong tay lại lặng lẽ cầu nguyện: Mong là vẫn cứu được con mồi mới của hung thủ tóc đỏ!”

“Cạch!”

Một tiếng vang giống như âm thanh tự nhiên.

Phương Trấn Nhạc nôn nóng kéo cửa ra, một mùi nước hoa gay mũi phả tới khiến ba người sặc ho sù sụ.

Tam Phúc theo bản năng định lùi lại nhưng lại bị Phương Trấn Nhạc chặn.

Dịch Gia Di bị kích thích đến chảy nước mắt, cô híp mắt nhìn vào trong, cả người cứng ngắc ngay tại chỗ, miệng há to đầy hoảng hốt.

Trong phòng loạn như cào cào, lọ tinh dầu rơi xuống đất vỡ tan tành, chất lỏng chảy đầy đất, hòa lẫn vào với máu.

Một người nằm sấp trên sàn, chỉ là hoàn toàn trái ngược với suy nghĩ của Dịch Gia Di – cơ thể của người này thon dài, lại không phải là một người đàn ông.

Mái tóc đó rối tung phủ lên vai, trong ánh nắng sớm nhuộm lên một màu đỏ rượu.

Sao lại thế này?

Bình Luận (0)
Comment