Chương 250: Có ba điểm khác với mọi người
“Hôm mùng sáu đó Châu Kiến Quốc có ở cùng cô ta không hả? Thế thì tôi không biết, hôm mùng sáu ấy tôi với cô ta vẫn đang chiến tranh lạnh, cô ta đã rất lâu rồi chưa nói chuyện với tôi. Nhưng… hình như đến hôm mùng bảy hay mùng tám gì đó, cô ta chủ động hẹn tôi, nói không giận tôi nữa. Có phải đã xảy ra chuyện gì mới khiến cô ta nghĩ thông rồi không? Chuyện gì nhỉ sir?”
“Hình như cô ta không có sở thích gì đặc biệt cả, nếu cứ nhất định phải nói thì hình như có ba điểm khác với mọi người.”
“Thứ nhất là sau khi tái hợp với cô ta, tôi phát hiện ra trong phòng ngủ của cô ta có thêm một cái tủ vẫn luôn khóa chặt, hỏi cô ta là gì thì cô ta nói là bảo bối. Hỏi dồn dập thì cô ta nói là giấy khen trước đây nhận được. Mấy thứ này thường đều khoe ra ngoài cơ mà, còn cô ta thì lại khóa rất kín kẽ, không cho tôi xem.”
“Thứ hai, mỗi lần cô ta nấu thịt đều sẽ đến quảng trường nhỏ phía bắc khu cộng đồng cho chó mèo lang thang ăn, rất nhiều người đều không thể ăn thịt mỗi ngày, còn cô ta thì ngày nào cũng tặng thịt cho động vật nhỏ ăn, thật sự rất có tình thương đấy.”
“Thứ ba, trước đây trong nhà cô ta có một phòng ngủ khác, để rất nhiều đồ linh tinh, sau khi tái hợp, tôi phát hiện ra căn phòng đó đã khóa trái. Tôi ở nhà cô ta rất tự do, duy chỉ có căn phòng đó là cô ta quyết không cho tôi vào. Anh nói xem có giống chuyện Lão râu xanh không cán bộ, chính là một người đàn ông giết chết mấy cô vợ cũ của mình rồi nhốt hết vào phòng nhỏ. Khi lấy vợ mới còn nói tòa thành này em có thể đi đến bất cứ đâu, chỉ có căn phòng nhỏ đó là không thể đi, ha ha ha… ha ha ha… ha…”
Cho nhìn vẻ mặt nặng nề của ba vị thám tử mà tiếng cười dần cứng ngắc, đôi mắt cũng dần từng to, sau đó lắp bắp nói: “Cán bộ, không phải… không phải là…”
“Gary, gọi điện cho sir Phương!” Lâm Vượng Cửu quay đầu vội vàng nói.
“Vâng!” Gary đứng bật dậy khỏi ghế, quay người ra khỏi văn phòng của Cho, đến một văn phòng lớn tìm điện thoại không người gần đó, quay số gọi cho bà chủ nhà phòng C hàng xóm của hiện trường hung án.
…
Tại hiện trường gây án phòng D, Dịch Gia Di cầm chìa khóa cẩn thận trở về phòng ngủ, sau khi cúi đầu kiểm tra kỹ ngần ấy cái chìa khóa trong tay mình cũng tìm được một cái thích hợp nhất rồi cắm vào, nhẹ nhàng vặn, cách một tiếng.
Phương Trấn Nhạc đi đến bên cạnh cô, hai người lặng lẽ đối diện tầm mắt, anh đọc hiểu sự khẩn trương trong mắt cô cảnh sát trẻ, sau khi kéo Dịch Gia Di dậy, Phương Trấn Nhạc từ từ mở cánh cửa tủ ra.
Bên trong cũng không có thi thể đáng sợ mà là một chiếc tủ trưng bày được khóa rất kỹ, đây là nơi sạch sẽ nhất trong toàn bộ căn phòng, cũng là nơi được trang trí có dụng tâm nhất.
Hàng trên cùng ngay chính giữa đặt một chiếc thắt lưng da cuộn thành hình xoắn ốc, đây chỉ sợ chính là chiếc đã mất của Châu Kiến Quốc.
Dịch Gia Di lập tức hiểu ra, đây là chiến lợi phẩm của hung thủ khi giết người, vì là lần đầu tiên giết người có được cho nên chiếc thắt lưng này được đặt ở trên cùng một cách trịnh trọng nhất, chiếm một mình một ô.
Hàng thứ hai đặt ba vật phẩm: Cổ tay áo sơ mi, đồng hồ nam và một hộp Marlboro.
Hàng thứ ba bên trái đặt một vật phẩm: Một chiếc cà vạt.
Hàng thứ ba bên phải còn trống hai chỗ, bên dưới cũng còn hai ô được lau rất sạch, tạm thời để trống.
Rõ ràng hung thủ đã vạch ra kế hoạch giết người lâu dài hơn, cô ta còn dành ra nhiều không gian để đặt được nhiều chiến lợi phẩm hơn, chỉ là còn chưa kịp lấp đầy chúng thì đã chết oan chết uổng, cùng về một cội với những oan hồn đó.
“Sir Phương, bên này có một phòng ngủ phụ không thể mở được.” Đồng nghiệp bên bộ phận giám định đã thăm dò các căn phòng khác xong xuôi, nhưng một căn phòng cuối cùng lại không thể mở được, Tam Phúc vặn tay nắm cửa nửa ngày trời mới quay đầu về phòng ngủ chính tìm Phương Trấn Nhạc.
“Sir Phương, công dân ở phòng C nói có thám tử Gary gọi điện tới từ Hằng Tượng Vượng Nghiệp.” Cảnh sát mặc quân trang đứng bên ngoài kéo dây cảnh báo cũng gọi vào trong hiện trường gây án, báo cáo với Phương Trấn Nhạc.
Phương Trấn Nhạc bước ra khỏi phòng ngủ chính, trước dặn dò Tam Phúc và Dịch Gia Di đợi, dù có tìm chìa khóa của phòng ngủ phụ cũng phải đợi anh về rồi hãy mở cửa sau, sau đó bước ra khỏi hiện trường hung án, đi sang phòng bên nhận máy.
Sau hai phút, Phương Trấn Nhạc vòng về với sắc mặt nặng nề.