Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 253 - Chương 253 - Bộ Xương Màu Hồng 3

Chương 253 - Bộ xương màu hồng 3
Chương 253 - Bộ xương màu hồng 3

Chương 253: Bộ xương màu hồng 3

“Vết màu này được tích tụ mà thành, nạn nhân chắc hẳn đã nằm trên sô pha này, vết máu thuận theo vỏ ghế chảy xuống.” Trần Quang Diệu quan sát qua vết máu, chỉ ra rằng chiếc sô pha này cũng là nơi xảy ra hung án: “Sau khi làm xét nghiệm vết máu, chúng ta có thể phán đoán ra người bị hại nào đã chết ở đây.”

Dịch Gia Di lại đi về phía nhà tắm, dựa vào bồn tắm lớn quan sát cẩn thận bồn tắm: “Hung thủ giết người ở trong nhà bếp, phòng khách và phòng ngủ đều sẽ tốn rất nhiều thời gian và công sức để xử lý vết máu để lại sau khi gây án, đây là chuyện vô cùng vất vả và vô cùng rắc rối. Nếu trong căn nhà này có một chỗ thích hợp nhất để giết người vậy chắc hẳn chính là nhà tắm.”

Nói xong, cô quay đầu lại nhìn về phía Trần Quang Diệu và chỉ ra sau bồn tắm.

Rất nhanh, kỹ thuật viên đã thu thập được một mảnh móng tay sau bồn tắm, một ít máu chưa được rửa sạch và một cuộn giấy vệ sinh bị ngâm ướt nhẹp rồi khô tự nhiên…

Tam Phúc đứng trước cửa nhà vệ sinh, nhìn Dịch Gia Di rõ ràng vừa mới nôn xong, lúc này mặt vẫn còn trắng bệch và đang che miệng, cắn răng kiên trì dựa theo suy đoán logic của mình, chỉ ra những vị trí quan trọng có khả năng thu thập được bằng chứng.

“Thập Nhất có năng lực chỉ dẫn điều tra phá án.” Phương Trấn Nhạc không biết từ khi nào đã đứng bên cạnh Tam Phúc, thấp giọng mở miệng nói.

“Đúng vậy, vừa bước vào căn phòng này cô ấy vẫn luôn quan sát, sau đó dựa theo sự quan sát của mình mà suy luận ra chi tiết vụ án, tình huống, chỉ ra điểm thu thập quan trọng cho các đồng nghiệp ở bộ phận giám định… Mấy năng lực này rất giống năng lực của anh Nhạc.” Giọng nói của Tam Phúc trầm thấp và rầu rĩ, tâm trạng đại khái rất phức tạp.

“To gan tưởng tượng, cẩn thận chứng thực, câu này tôi thường nói…”

“Nói thì dễ nhưng làm lại rất khó, tôi hiểu, anh Nhạc.” Tam Phúc mím môi, bọn họ đều là người làm trong nghề này rất nhiều năm, từng làm rồi mới biết mọi chuyện đều rất khó.

Ở tổ trọng án, nếu trong một đội không có người hướng dẫn tốt vậy điều tra vụ án còn khó hơn lên trời.

Xác suất phá án trước đây của tổ B cũng không tồi đó là vì trước kia anh Nhạc chính là một người hướng dẫn tốt như vậy. Ngay khi manh mối của vụ án bị chặt đứt, anh có thể tìm được đầu mối mới và hướng dẫn mọi người tiếp tục tiến lên.

Cũng vì thế mà khi mấy người như bọn họ gặp phải vụ án khó, cho dù hết nửa tháng, một tháng chưa phá được nhưng vẫn giữ hy vọng trong lòng, chính là vì có anh Nhạc ở đây, ít nhiều gì cũng có lòng tin ở đây.

Sở dĩ tổ A khó như thế, thường xuyên có án chưa giải quyết, toàn đội đưa vụ án chưa kết thúc vào trong hồ sơ với vẻ ủ rũ, loại bất đắc dĩ đó cũng bắt nguồn từ việc tổ trưởng Du dù có cố gắng bao nhiêu thì phần năng lực phân tích đó đã không có chính là không có.

Sự bất công và tội ác trên đời này cần những nhân tài chính nghĩa khác biệt.

“Cậu có nhớ bộ dáng của mình khi chọn trở về cảnh đội lúc trước không?” Phương Trấn Nhạc quay đầu mỉm cười với Tam Phúc.

“…” Tam Phúc cúi đầu kéo khóe miệng. Khi ấy à, rời khỏi đội cảnh sát rồi lại trở về, chính là biết rõ trong núi có hổ nhưng vẫn cố chấp đi vào, trong khoảng thời gian rất dài, anh ta cảm thấy bản thân là một dũng sĩ giống như Võ Tòng.

“Cậu nhìn tiểu Thập Nhất có giống cậu lúc trước không?” Phương Trấn Nhạc vỗ vào vai Tam Phúc: “Sau khi say rượu đã khóc to kể lể về những khổ sở khi làm cảnh sát và tất cả những gì mình đã từ bỏ khi làm một cảnh sát, nhưng cho dù tôi hỏi cậu bao nhiêu lần thì cậu đều lớn tiếng đáp muốn làm cảnh sát.”

Tam Phúc ngẩng đầu nhìn về phía Dịch Gia Di, cô cảnh sát trẻ chắc hẳn rất sợ, cũng rất khó chịu, không vui, nhưng hốc mắt đỏ hoe, giọng khàn đặc cả rồi không phải vẫn đang dẫn các đồng nghiệp ở bộ phận giám định thu thập chứng cứ hay sao, rõ ràng là một cô gái trẻ, bây giờ dù có rời khỏi hiện trường gây án ra xe cảnh sát đợi thì mọi người cũng sẽ chẳng ai nói cô gì cả.

Đúng vậy, khổ như vậy nhưng vẫn cắn răng không rời tuyến lửa.

“Về một mức độ nào đó, cô ấy vẫn khá hưởng thụ sân khấu này.” Tam Phúc cười khổ.

Hóa ra bọn họ đều cùng một loại người.

Ít nhiều gì cũng có chút phản nghịch trên người.

Một người đang yên đang lành cứ cố tình vào tổ trọng án của cục cảnh sát, bôn ba cày bừa như một con gia súc vậy.

Bình Luận (0)
Comment