Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 261 - Chương 261 - Khuyên Đầu Hàng Trước Trận Chiến 3

Chương 261 - Khuyên đầu hàng trước trận chiến 3
Chương 261 - Khuyên đầu hàng trước trận chiến 3

Chương 261: Khuyên đầu hàng trước trận chiến 3

Phương Trấn Nhạc vung nắm tay làm ra vẻ mặt siêu dữ tợn siêu tàn nhẫn, còn bĩu môi bảo: “Anh ta rất cường tráng sao? Gặp phải tôi ấy hả, sẽ giống như trâu già gặp phải mãnh hổ trừng mắt, hổ già gặp phải tráng sĩ bắt hổ Võ Tòng.”

Dịch Gia Di vốn còn vì lo lắng mình sẽ bị Tần Tiểu Lỗi đánh chết giống như Xa Tinh Tinh mà lỗ tai khẩn trương đến vang ong ong.

Nhưng nhìn thấy tổ trưởng Phương mỗi lần phá án đều giống như Thập Điện Diêm La vừa hung dữ vừa nghiêm túc, lúc này lại làm bộ làm tịch tự khen mình, cô thật sự không nhịn được, toàn bộ tâm trạng bị quét sạch hết, chỉ còn lại nụ cười nín nhịn.

“Cô cũng vào cục cảnh sát gần hai tháng rồi đi? Đã từng nghe đến biệt danh của tôi chưa?” Phương Trấn Nhạc nghiêm túc đưa câu hỏi, cố gắng chuyển lực chú ý của cô cảnh sát trẻ.

“Là gì vậy ạ?” Quả nhiên Dịch Gia Di mắc câu.

“Chàng rể thắng trời Phương Trấn Nhạc đó!”

“Sir Phương, anh ngông thật đấy!” Dịch Gia Di không nhịn được mà nghiêng đầu nhìn anh cười, theo bước chân anh đi ra khỏi ngõ nhỏ, vòng ra đường lớn đi về phía xe cảnh sát.

Chỉ qua một lúc đã hoàn toàn quên mất nỗi sợ mà mình chắc hẳn nên cảm giác được sau đó, màu sắc hoạt bát và vô tư lại lộ ra, vẫn là người trẻ tuổi không lộ rõ vẻ thông minh tài trí, lại trông rõ ràng vừa ngốc vừa ngây thơ đó.

“Năm người bọn họ cũng có biệt danh.” Phương Trấn Nhạc ngẩng đầu nhìn thấy chú Cửu lúc này mới thở hồng hộc chạy tới, tiếp tục bịa đặt vô căn cứ.

“Là gì?” Dịch Gia Di nhìn về phía mấy người Lưu Gia Minh.

“Ngũ Hổ thượng tướng chứ gì nữa.” Phương Trấn Nhạc xòe năm ngón tay, thuận thế vỗ lòng bàn tay lên lưng cô một cái, trào phúng: “Thế cũng không đoán được, ngốc.”

Nói xong lại cười với cô rồi mới thu lại vẻ mặt.

Anh sắp xếp cho chú Cửu và Gary chạy vòng về nhà lồng, đợi sau khi đồng nghiệp ở bộ phận giám định chạy tới lại cùng nhau điều tra nơi ở của Tần Tiểu Lỗi, tìm xem có vật chứng tương tự với áo dính máu hay không.

Tam Phúc và Lưu Gia Minh ngồi kẹp Tần Tiểu Lỗi ở giữa hàng ghế sau của xe cảnh sát cỡ nhỏ, sau khi Dịch Gia Di ngồi lên ghế phụ lái vẫn không quên quay đầu cười trấn an Tần Tiểu Lỗi.

Dọc đường trở về trong xe cảnh sát, Tần Tiểu Lỗi nhìn thấy quầy hàng di động bán bánh bao bên đường mà bụng kêu rầm trời, giống như trên xe cảnh sát có Ngưu Ma Vương đang kêu to ầm ầm vậy.

Khi đèn đỏ, Phương Trấn Nhạc quay đầu hỏi: “Rất lâu rồi chưa ăn cơm phải không?”

“Sợ bị bắt… nên hai ngày nay không ra khỏi nhà, đã hai ngày rồi chưa ăn cơm rồi.” Tần Tiểu Lỗi thấp giọng đáp với vẻ lúng túng, hàm hậu lại đáng thương.

Dịch Gia Di nhận được ánh mắt của Phương Trấn Nhạc, hiểu được ý của anh, khi xe cảnh sát dừng bên đường, cô nhanh chóng chạy ra ngoài mua bốn cái bánh bao.

Xe cảnh sát lại khởi động, còn chưa đến ngã tư đèn đỏ thứ hai mà bốn cái bánh bao đã bị Tần Tiểu Lỗi nhét vào bụng, quả nhiên Ngưu Ma Vương không còn kêu gào nữa.

Tần Tiểu Lỗi no rồi, sắc mặt của Tam Phúc lại không dễ coi cho lắm.

Anh ta bị Tần TIểu Lỗi đấm một quyền vào vai, đến giờ xương cốt vẫn còn đau.

Tuy bây giờ đã có thể nhấc lên nhưng vẫn đau nhức ê ẩm, xắn tay áo lên có thể thấy đỏ một mảng, có thể dự đoán trước ngày mai chắc chắn sẽ bầm tím nửa cánh tay.

Kết quả thì sao, người tặng anh ta một cánh tay kỳ lân này lại là một thanh niên hai ngày rồi chưa ăn cơm, nói ra thật sự mất hết mặt mũi.

“Đàm Tam Phúc bị một người chưa ăn cơm hai ngày đánh rất thảm!”

Lời này có thể dễ nghe được sao?

Tần Tiểu Lỗi này… thật sự rất dã man.

Chẳng trách trước khi hôn mê vẫn có thể giết ngược lại Xa Tinh Tinh… nữ hung thủ đó chết cũng không oan.

Đến cục cảnh sát, Phương Trấn Nhạc lập tức dẫn Tần Tiểu Lỗi vào phòng thẩm vấn.

Lưu Gia Minh đi phía sau lén lút sáp tới trước mặt Dịch Gia Di, thấp giọng hỏi: “Cô thật sự đã tìm người chuyên nghiệp hỏi qua rồi sao?”

“Có đâu, lừa anh ta đó… bắt được anh ta trước đã rồi nói sau…” Dịch Gia Di gãi đầu xấu hổ.

Ngược lại cô quả thật muốn đi hỏi nhưng mãi vẫn không có thời gian…

Ở tình cảnh này, nếu không khuyên được Tần Tiểu Lỗi, lỡ như chú trâu chiến này mất trí đả thương vị cảnh sát nào đó, vậy không phải sẽ chồng thêm một tội đánh cảnh sát hay sao, thám tử cũng sẽ gặp tai ương.

Bình Luận (0)
Comment