Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 260 - Chương 260 - Khuyên Đầu Hàng Trước Trận Chiến 2

Chương 260 - Khuyên đầu hàng trước trận chiến 2
Chương 260 - Khuyên đầu hàng trước trận chiến 2

Chương 260: Khuyên đầu hàng trước trận chiến 2

“Tần Tiểu Lỗi, tôi cũng rất sợ anh sẽ hại tôi, cho nên anh từ từ quay người lại, quay mặt vào tường, được không?” Dịch Gia Di lấy còng tay bên hông, hai tay giơ cao, một tay nắm còng, một tay hướng lòng bàn tay về phía Tần Tiểu Lỗi để anh ta nhìn thấy cô không cầm súng: “Sau khi về cục cảnh sát, chúng ta làm ghi chép, giúp anh tìm luật sư biện hộ.

Khi ra tòa, bồi thẩm đoàn cũng sẽ đồng tình với hoàn cảnh của anh, căn cứ theo quyền phòng vệ đặc biệt mà phán định anh là phòng vệ chính đáng.

Chính nghĩa sẽ bảo vệ anh, anh tin tôi đi.

Anh có đọc vụ án chặt xác trên phố Ferry trước đó không? Khi ấy ở trên buổi họp báo có một cô cảnh sát khẳng định chàng trai đại lục không phải hung thủ mà là người vô tội, anh còn nhớ không?

Người đó chính là tôi này!”

Dịch Gia Di duỗi tay vỗ ngực mình, vẻ mặt chân thành, đôi mắt to long lanh nhìn Tần Tiểu Lỗi, trông vừa vô tội vừa dịu dàng.

Tần Tiểu Lỗi hơi nức nở, lồng ngực phập phồng kích động mới dần bình tĩnh, tâm trạng có được sự an ủi.

Lại nhìn về phía Phương Trấn Nhạc sau lưng Dịch Gia Di, đối phương đang từ từ cất súng vào bao súng bên hông.

Vị cảnh sát cao lớn nhất này hình như chỉ vì bảo vệ cô cảnh sát trẻ nên mới qua đây, tư thế thả lỏng khiến bầu không khí như mãnh hổ quanh người anh giảm xuống, cảm giác nguy hiểm của Tần Tiểu Lỗi cũng vì thế mà giảm đi.

“Cô là người mà báo đài và tivi đã nói đó sao, chính là nữ cảnh sát phúc tinh rất có tinh thần trượng nghĩa.” Tuy Tần Tiểu Lỗi không nhớ tên cô nhưng có ấn tượng với mấy tờ báo này.

Dịch Gia Di gật đầu, cố tình cười thoải mái, sợ kinh động anh ta nên chỉ dám đi bước nhỏ từ từ lại gần.

Gary đối diện muốn nhân cơ hội Tần Tiểu Lỗi phân tâm mà bất thình lình bắt anh ta, nhưng Phương Trấn Nhạc lại dùng tay ra hiệu cho mấy người Gary.

Ý bảo bọn họ đừng quấy rầy, để Dịch Gia Di dựa theo cách của cô xử lý.

“Tôi sẽ đi đến bên cạnh anh, sau đó anh quay mặt vào tường, để hai tay ra sau lưng, tôi sẽ nhẹ nhàng còng hai tay anh, sau đó dẫn anh ngồi lên xe cảnh sát, mọi người cùng nhau về cục cảnh sát.” Dịch Gia Di không dám thở mạnh, đôi mắt nhìn chằm chằm vào anh ta không chớp lấy một cái, từ đầu đến cuối vẫn duy trì nụ cười mỉm.

Tần Tiểu Lỗi nuốt khan một tiếng, nắm đấm siết chặt rồi lại buông lỏng, buông lỏng rồi lại siết chặt.

Anh ta vẫn luôn đối diện tầm nhìn với Dịch Gia Di, không nhìn thấy vẻ uy hiếp và cố tình trong đó mà chỉ nhìn thấy một hồ nước trong rõ ràng.

Cuối cùng, bản tính thiện lương chất phác và sự giáo dục nhận được từ nhỏ đã chiến thắng nỗi sợ và sự bất an, anh ta từ từ quay người đối diện với tường nhưng đầu vẫn quay ra sau như cũ, đôi mắt vẫn nhìn vào gương mặt của Dịch Gia Di.

“Tôi qua đây.” Dịch Gia Di đi đến bên cạnh anh ta, tay trái kéo cổ tay anh ta: “Tôi còng vào tay trái của anh trước.”

Cạch một tiếng, cả người Tần Tiểu Lỗi hơi run lên, Dịch Gia Di lại an ủi: “Bây giờ tôi sẽ còng vào tay phải của anh.”

Tiếng cạch thứ hai vang lên, còng tay đã hoàn toàn khóa cổ tay của Tần Tiểu Lỗ lại, một lần này anh ta ngược lại không bị kinh động, sau khi không chạy trốn mà đưa ra sự lựa chọn khác, cả người lại thoải mái hơn hẳn.

“Anh đừng sợ, bây giờ các thám tử khác của chúng tôi sẽ áp giải anh, chúng ta cùng về cục cảnh sát.” Dịch Gia Di buông tay, lùi lại một bước.

Gary và Lưu Gia Minh lập tức sải bước vây tới, đứng hai bên Tần Tiểu Lỗi, bao vây anh ta.

Dịch Gia Di nhỏ giọng bảo: “Anh ta không phản kháng, các anh đừng dọa anh ta.”

“Ừm.” Gary gật đầu.

Tần Tiểu Lỗi cúi đầu ủ rũ, đi theo chỉ dẫn của Gary.

Một vài người trong thôn thò đầu ra xem náo nhiệt, Gary cởi áo khoác ngoài phủ lên lưng Tần Tiểu Lỗi, che đi hai tay bị còng của anh ta, giữ thể diện cho Tần Tiểu Lỗi.

Lúc này Dịch Gia Di mới thở phào một hơi nhẹ nhõm, cả người xụi lơ, tay cũng không chế được mà hơi run lên.

“Sợ sao?” Phương Trấn Nhạc vẫn luôn đứng bên cạnh cô, dùng bả vai huých lên vai cô, cười mắng: “Không phải vừa rồi rất lợi hại hay sao? Bậc thầy trấn an trâu điên? Thầy huấn luyện thú dữ?”

“Đương nhiên là sợ rồi, anh Nhạc.” Sao đột nhiên cô lại nhận được nhiều biệt danh như vậy? Dịch Gia Di giơ cao hai tay: “Run cứ như người già đãng trí ấy.”

“Sợ cái gì, tôi đứng ngay bên cạnh cô mà, nghĩ tôi ăn chay sao? Anh ta chỉ cần lộ ra một chút dấu hiệu định động vào cô thì tôi sẽ ấn anh ta lên tường ngay, mãi không dám ra tay là vì sợ đả thương anh ta mà thôi, lẽ nào còn sợ anh ta sao? Chỉ là thấy anh ta đáng thương mà thôi.”

Bình Luận (0)
Comment