Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 259 - Chương 259 - Khuyên Đầu Hàng Trước Trận Chiến 1

Chương 259 - Khuyên đầu hàng trước trận chiến 1
Chương 259 - Khuyên đầu hàng trước trận chiến 1

Chương 259: Khuyên đầu hàng trước trận chiến 1

Phương Trấn Nhạc đang chống tay vượt tường, nghe được câu nhắc nhở này trên tay cũng tăng thêm vài phần sức, cơ thể vượt sang cách xa hơn một chút.

Sau khi đáp xuống đất anh quay đầu lại, quả nhiên dưới tường có một kênh nước.

Cũng may có Dịch Gia Di nhắc nhở, suy nghĩ “không biết cô đã điều tra môi trường xung quanh từ khi này” lóe lên, nhưng người đã lao đi được gần mười mét.

Phương Trấn Nhạc vừa nhanh chóng đuổi theo người vừa điều động mấy người Gary triển khai bọc đánh.

Tuy rằng Dịch Gia Di đánh nhau không biết có được không nhưng tốc độ chạy cũng không chậm, một đường theo sát phía sau đám người Phương Trấn Nhạc, vậy mà lại không hề bị bỏ lại.

Chỉ là cái “khiên cửa nát” này quá cản trở, sớm đã bị cô ném trên đường.

Một nhóm người đuổi liền mười mấy phút, ai cũng mệt thở như chó mới vòng đến một thôn xóm nhỏ hoang vu, bao vây Tần Tiểu Lỗi trong một ngõ nhỏ.

Tần Tiểu Lỗi dán lưng vào vách tường, đôi mắt đảo như bi, rõ ràng còn đang suy nghĩ xem nên nhảy tường hay là xô các cảnh sát ra tiếp tục chạy trốn.

Vì sức của anh ta quá lớn, lực chiến đấu quá mạnh, cũng không biết trên người anh ta có mang theo mấy vũ khí như dao hay không nên các thám tử cũng không dám tùy tiện lao tới bắt.

“Tần Tiểu Lỗi, anh không chạy thoát được đâu, úp mặt vào tường đừng nhúc nhích, theo chúng tôi về đồn cảnh sát.” Phương Trấn Nhạc quát to một tiếng, dọa Tần Tiểu Lỗi sợ run người.

“Tần Tiểu Lỗi, nhiều súng như vậy nhắm vào anh, anh cảm thấy mình chạy thoát được sao?” Gary vừa thở vừa uy hiếp.

Tần Tiểu Lỗi dựa lưng vào tường, đôi mắt hoảng loạn đảo xung quanh, đối với chuyện theo các cảnh sát trở về này, anh ta vẫn tràn đầy nghi ngờ và sợ hãi.

Dịch Gia Di đuổi theo đến đầu ngõ, nhìn bộ dáng hốt hoảng và tiều tụy của anh ta, nhanh chóng thở gấp vài hơi.

Cô lại liếc mắt nhìn các đồng nghiệp đang giơ súng nhắm vào Tần Tiểu Lỗi, đột nhiên bắt đầu lo lắng, hoảng loạn.

Đôi bên giằng co, bầu không khí khẩn trương, trận chiến hết sức căng thẳng.

Nếu thật sự ra tay rồi, một bên là tráng sĩ sức lớn vô biên, lực sát thương tay không rất lớn, một bên là các thám tử cầm súng, cho dù là kết quả thế nào thì đều không phải thứ mà cô muốn nhìn thấy.

Cô hít một hơi thật sâu, cao giọng hô.

“Tần Tiểu Lỗi, tôi từng hỏi người chuyên ngành, tình hình của anh là phòng vệ chính đáng và ngộ sát, chỉ cần anh tự thú đầu hàng sẽ không phải chuyện nghiêm trọng gì!

Anh đừng sợ.

Hôm trước anh tới một tiệm cơm sửa mái che, anh còn nhớ chứ? Tôi là em gái của ông chủ tiệm cơm đó, tôi biết anh không phải người xấu.

Anh tin tôi nhé, đừng phản kháng, đừng khiến sự việc trầm trọng hơn.

Theo chúng tôi về cục cảnh sát, chúng tôi sẽ điều tra rõ ràng mọi chuyện, cô gái mà anh đã giết đó là hung thủ của vụ án xương trắng ở Trường Sa Loan, cô ta đã giết tổng cộng năm người, vốn định biến anh thành người thứ sáu mà giết chết.

Cô ta mới là đại ác nhân, anh chỉ là người bị hại vô tội thôi, tại sao lại phải chạy? Càng không cần đánh cảnh sát!”

“…” Cuối cùng Tần Tiểu Lỗi cũng không kiềm chế được nữa, đột nhiên ôm mặt khóc nức nở, kích động biện minh cho chính mình: “Tôi không cố ý, cô ta dùng dao định cứa cổ tôi, đầu tôi rất choáng, rất sợ chết nên cướp dao đánh trả… ai ngờ cô ta lại dễ chết như vậy! Hu hu…”

Anh ta gào khàn cả cổ, giọng nói như chuông đồng.

“…” Phương Trấn Nhạc.

“…” Lưu Gia Minh, cái gì mà “cô ta lại dễ chết như vậy?” Anh không thể tự xét lại mình rằng bản thân khỏe như trâu vâm hay sao, ai bị anh đánh một cái mà còn có thể chịu được?

“…” Tam Phúc.

Bây giờ bả vai tôi vẫn không có sức đây này, nếu như bị Tần Tiểu Lỗi cứa một dao vào cổ cho dù có là người khỏe mạnh như anh ta cũng sẽ chết cả thôi.

Cổ của Xa Tinh Tinh đó không bị chém đứt đã phải cảm ơn Tần Tiểu Lỗi sắp hôn mê, không đủ sức rồi.

“Tần Tiểu Lỗi, hít thở sâu, đừng kích động.” Dịch Gia Di quay đầu liếc mắt nhìn Phương Trấn Nhạc, ánh mắt của hai người trao đổi, không hẹn mà cùng gật đầu với đối phương, sau đó sóng vai đi lại gần Tần Tiểu Lỗi.

“Tôi thật sự không phải người xấu, cán bộ, tôi chưa từng muốn hại bất cứ ai cả, tôi làm việc cho anh trai cô, anh ấy trả tiền cho tôi, bao tôi ăn một bữa, cô gái đó cũng nói sẽ trả tiền cho tôi, tôi giúp cô ta dọn máy hút khói dầu, tại sao cô ta lại muốn giết tôi?” Tần Tiểu Lỗi đứng ở đó vừa oan ức vừa tức giận.

Bình Luận (0)
Comment