Chương 258: Nói rất đúng
“Nói rất đúng.” Gary cũng cười phụ họa theo.
Mọi người trò chuyện vui vẻ suốt dọc đường, sau khi đến khu nhà gỗ ở Thạch Giáp Vĩ bọn họ lần lượt xuống xe, nhanh chóng thu lại trạng thái cười đùa, người nào cũng nghiêm túc, hít thở sâu, lấy Phương Trấn Nhạc dẫn đầu, xếp thành hình cánh quạt áp sát về phía nhà lồng nơi Tần Tiểu Lỗi ở.
Tay phải của bọn họ đều giấu dưới áo khoác, đè lên khẩu súng, trở thành dã thú tùy cơ hành động, chuẩn bị nhe nanh sói bất cứ lúc nào.
Dịch Gia Di nhìn xung quanh, tìm được một nửa cánh cửa trên đồi cỏ chất rất nhiều đồ linh tinh ở khu nhà gỗ, cô cầm áo bọc tay, nắm cánh cửa làm khiên, đi sau lưng mọi người.
Tần Tiểu Lỗi mà cô nhìn thấy trong dòng chảy hình ảnh thở hổn hển làm việc như trâu cho Xa Tinh Tinh, ngay khi thuốc nổi lên tác dụng, anh ta bắt đầu mơ hồ, lúc bị Xa Tinh Tinh tấn công, vẻ mặt phản kháng của anh ta cũng tràn đầy sự sợ hãi.
Dịch Gia Di cảm thấy anh ta không giống người xấu nhưng con thỏ gấp sẽ cắn người, chó gấp sẽ nhảy thường, cô vẫn nên bảo vệ bản thân thật tốt trước đã.
Tuy rằng cơ thể này đã trải qua rất nhiều bài học đối kháng, cũng từng không ít lần huấn luyện đặc biệt khi còn ở trường học, nhưng dù sao Dịch Gia Di cũng chỉ là một “thư sinh” xuyên qua đây, chưa từng đánh nhau với bất cứ ai, ngay cả giành suất ăn gà với học sinh tiểu học cũng chỉ có nước bị ăn đòn, cho nên vẫn đừng nằm giấc mộng đẹp chớp mắt biến thành cô gái mạnh mẽ đi.
Trong lúc cô cầu nguyện hành động bắt người có thể thuận lợi thì Phương Trấn Nhạc đã dẫn mấy người Gary đi vào trong cửa tò vò.
Nhà gỗ bên này đều xây thành tòa hai, ba tầng, cố hết khả năng chia thành vô số phòng, Tần Tiểu Lỗi thuê một trong bảy cái nhà lồng của một căn nhà bên phải.
Dưới chỉ thị của Phương Trấn Nhạc, Gary nhẹ nhàng gõ cửa.
Bên trong không có tiếng động, sau một phút, anh ta gõ cửa lần hai, cũng mở miệng hỏi: “Có ai ở nhà không? Tôi sống ở lầu trên, quên đóng vòi nước, trong nhà có bị ngấm nước không, nhà anh có bị dột không?”
Trong phòng vẫn không có ai đáp lời, Phương Trấn Nhạc dán tai lên cửa đột nhiên nhíu mày.
Anh thấp thoáng nghe thấy vài tiếng bước chân, suy nghĩ nhanh chóng xoay chuyển, đột nhiên nhìn về phía cửa sổ: “Tam Phúc, cẩn thận!”
Tam Phúc đang canh bên ngoài cửa sổ nghe thấy tiếng hô của Phương Trấn Nhạc, trong nháy mắt trợn mắt siết nắm tay, một giây sau, cửa sổ bị mở bật ra, một bóng người to lớn nhảy ra từ bên trong, đang rơi xuống trước mặt Tam Phúc.
Tam Phúc lập tức giơ tay tới túm, đồng thời hét to: “Cảnh sát đây! Không được nhúc nhích!”
Người đàn ông chính là Tần Tiểu Lỗi, anh ta hoảng loạn đến mức mắt đỏ ngầu, hoàn toàn không nghe rõ người tới nói gì, thấy đối phương bắt mình cũng theo bản năng vung mạnh cánh tay.
Một cái vung này của anh ta đấm lên bả vai của Tam Phúc.
Tam Phúc chỉ cảm thấy nửa người tê rần, cơ thể không khống chế được mà ngửa ra sau, lảo đảo vài cái mới miễn cưỡng đứng vững được, nhưng tay trái lại có hơi không nhấc lên nổi.
Sức của Tần Tiểu Lỗi rất lớn.
Tam Phúc xoay nhẹ cánh tay trái, vừa định đuổi theo lại chợt hoảng hốt khẽ kêu một tiếng, hóa ra Dịch Gia Di vốn đợi ở bên ngoài căn nhà phía sau đám người Phương Trấn Nhạc, lặng lẽ quan sát và học hỏi kỹ thuật bắt tội phạm, mà sau khi Tần Tiểu Lỗi thoát khỏi Tam Phúc lại chạy vòng qua một bên khác của căn nhà, tới thẳng trước mặt Dịch Gia Di.
Dịch Gia Di cũng sợ hết hồn nhưng lý trí vẫn còn đây, ngay khi Tần Tiểu Lỗi lao đến trước mặt, cô vừa giơ “khiên cửa nát” lên vừa hô to: “Tần Tiểu Lỗi, anh không thoát được đâu, giơ tay chịu trói đi!”
Nắm đấm của Tần Tiểu Lỗi cũng giơ lên nhưng đột nhiên nhìn thấy đây là con gái nên động tác dừng lại, sải bước tiến tới, vòng qua Dịch Gia Di rồi chạy mất.
Cho dù ở trong thời khắc nguy hiểm thì anh ta cũng không đánh phụ nữ.
Phương Trấn Nhạc đã đuổi tới trước mặt, trong lúc bận rộn vẫn liếc nhanh nhìn Dịch Gia Di, thấy cô không sao mới tiếp tục đuổi theo.
Mức độ quen thuộc của Tần Tiểu Lỗi đối với khu vực này cực cao, anh ta vượt qua một hàng rào nhảy về phía khu đất hoang phía sau.
Khi Dịch Gia Di tìm vật chắn đã quan sát qua địa hình xung quanh, cô vừa chạy theo vừa hô to: “Anh Nhạc, bên đó có một kênh nước, lúc trèo tường nhảy xa một chút, bằng không sẽ rớt xuống.”