Chương 257: Anh cả của tôi thật lợi hại
Cậu ta ở đâu thì tôi không biết, nhưng tới công trường phố Anchor hỏi quản lý xây dựng bên đó nói không chừng sẽ biết đó.”
Dịch Gia Di ghi lại thông tin liên quan.
“Cảm ơn anh Gia Đống, manh mối mà anh cung cấp vô cùng quan trọng, trở về sẽ mời anh uống rượu sau.” Phương Trấn Nhạc cười bảo.
“Không cần, không cần đâu, tôi cũng được coi là người nhà cảnh sát mà, đều là việc mà công dân chúng tôi nên làm thôi.” Dịch Gia Đống cười ha ha, nói một câu: “Không làm phiền mọi người phá án nữa” rồi cúp máy.
Sau khi Phương Trấn Nhạc cúp máy, Dịch Gia Di cười khà khà, nhìn anh và nói với vẻ tự hào: “Anh cả của tôi thật lợi hại.”
“Đúng vậy, nhà họ Dịch toàn cho ra công thần.” Phương Trấn Nhạc cười trêu cô một câu rồi đứng dậy, khi đứng thẳng người cuối cùng cũng có chút bộ dáng trang nghiêm uy phong: “Đi nào, cùng tới công trường phố Anchor xem có thể tìm được Tần Tiểu Lỗi trong hôm nay không?”
“Yes, sir.” Trong văn phòng liên tiếp vang lên tiếp đáp lời, các thám tử lại chuẩn bị xuất phát.
…
Mưa gió cả đêm khiến công trường bị quật cho tơi tả, thiết bị xây dựng xiêu vẹo, vật liệu xây dựng cũng hỗn loạn, giống như một hiện trường tranh chấp gia đình, người vợ phát điên đập phá ở đây để trút giận cho thật đã đời.
Đám trẻ không có sức xoa dịu cơn giận của cha mẹ, chỉ đành lặng lẽ cắm đầu vào dọn dẹp bãi chiến trường.
Gió thổi mưa rơi, việc không thể không làm.
Một nhóm người Phương Trấn Nhạc khó khăn tiến lên trong đống bùn lầy và hỗn tạp này, chú Cửu vừa đi vừa nhắc nhở đám hậu sinh: “Loại công trường này có rất nhiều đinh, mảnh thủy tinh với vỏ sắt rỉ… mọi người cẩn thận dưới chân, để ý tình hình xung quanh, giẫm phải đinh sẽ phải tiêm phòng uốn ván, vết thương va đập lại rách, cũng rất phiền phức.”
“Biết rồi chú Cửu, yên tâm đi.” Lưu Gia Minh cười khà khà, vừa đi vừa quan sát mặt đất dưới chân, rõ ràng rất sợ bị thương.
Sau khi tìm được đốc công, Phương Trấn Nhạc đi lên thương lượng, còn mấy người Tam Phúc thì tản ra đi hỏi thăm những công nhân xây dựng khác xem có quen Tần Tiểu Lỗi không, hiểu về anh ta bao nhiêu, con người này có khuynh hướng bạo lực không, tình hình xã hội thế nào.
Sau vài phút, mọi người tự thu thập được một vài thông tin rồi quay về, khi tập trung ở bãi đỗ xe, bọn họ lần lượt chia sẻ: “Sống trong một căn nhà lồng ở phía bắc Thâm Thủy Phụ, gần Thạch Giáp Vĩ, lấy được địa chỉ rồi, chúng ta xuất phát tới đó thôi.” Phương Trấn Nhạc nói rồi mở cửa xe, dẫn đầu ngồi lên.
Ở nhà lồng xem chừng rất nghèo, thường thì mấy nơi thế này đều là một căn phòng đơn bị ngăn cách thành vô số cái giường, giống như cái lồng cho người ngủ cho nên mới đặt tên thế này.
“Đồng nghiệp đều nói con người của Tần Tiểu Lỗi rất hàm hậu thành thật, không giống loại người sẽ xảy ra xung đột với người khác.” Tam Phúc ngồi lên ghế sau xe, mở miệng tường thuật lại thông tin mà mình có được.
“Nhưng cũng có rất nhiều người nói sức của Tần Tiểu Lỗi rất lớn, vô cùng siêng năng. Người khác đẩy xe vận chuyển, một lần đựng bốn bao xi măng, còn anh ta có thể đẩy xe ba bánh đựng sáu, bảy bao thậm chí là nhiều hơn, đẩy như thế sức phải rất khỏe.” Lưu Gia Minh ngồi ở ghế sau cũng bổ sung thông tin.
Lâm Vượng Cửu đi đến trước con xe nhỏ mà mình lái, để lại một câu: “Mỗi ngày Tần Tiểu lỗi tan làm đều sẽ nhặt rất nhiều phế liệu và thùng các tông mang về bán kiếm ít tiền. Mấy thứ đồng nát này cứ hễ hình dạng thích hợp một chút, nếu rơi vào tay người khỏe mạnh có khả năng sẽ trở thành công cụ giết người, chúng ta vẫn nên cảnh giác một chút.”
“Hai ngày nay Tần Tiểu Lỗi không đi làm, rất có khả năng là sợ tội lẩn trốn. Tôi đã hỏi đồng nghiệp của anh ta địa chỉ cụ thể quê quán của anh ta. Nếu không tìm được người trong nhà lồng ở Thạch Giáp Vĩ, chúng ta có thể chuyển đường đến phía bắc thôn Hà Bồi, Quỳ Dũng.” Dịch Gia Di ngồi lên xe sau đó đóng cửa xe lại.
Sau khi xe Jeep khởi động, cô lại mở miệng nói: “Tôi vẫn chưa xin được súng phối, lát nữa nếu thực hiện hành động truy bắt, tôi nhất định sẽ không không biết tự lượng sức mình mà xông lên, nhất định sẽ không gây rắc rối cho mọi người!”
Cô đảm bảo.
“Tiểu Thập Nhất thật lợi hại, rất hiểu chuyện.” Lưu Gia Minh tươi cười vỗ vai cô: “Người trẻ tuổi vừa thông minh, vừa lợi hại, còn vô cùng có cái nhìn đại cục, vào thời điểm mấu chốt không yếu thế, nhưng gặp phải nguy hiểm cũng không cậy mạnh như cô, sao lại đụng phải tổ B chúng tôi chứ!”