Chương 264: Sói hoang nhỏ 2
“Chị Uyển Chi nói là cuộc hôn nhân với anh Tam Phúc sao?” Dịch Gia Di lại uống một hớp rượu.
Đinh Uyển Chi rơi vào trong hồi ức, đáp với vẻ buồn bã: “Khi Tam Phúc học ở trường cảnh sát, tôi với anh ấy quen biết tại một buổi party sinh nhật của bạn bè, khi ấy tôi vẫn đang học cấp ba. Tình cảm giữa chúng tôi rất tốt, anh ấy rất quan tâm tôi, rất chiều tôi. Chúng tôi ở bên nhau hình như luôn có chủ đề nói mãi không hết. Tôi kể cho anh ấy nghe tôi rất muốn học ở trường đại học nào, chia sẻ những chuyện thú vị nhỏ nhặt nhất mà tôi nhìn thấy trong ngày. Anh ấy sẽ kể cho tôi rằng thành tích của anh ấy rất tốt, rất hay được khen ngợi, bắn súng rất lợi hại.”
Dịch Gia Di lặng lẽ nghĩ trong lòng: Không lợi hại bằng tôi.
“Sau này anh ấy tốt nghiệp trường cảnh sát, rất nhiều chuyện đã thay đổi. Làm cảnh sát mặc quân trang rất mệt, cái năm anh ấy vừa vào cục cảnh sát ấy có hai cảnh sát mặc quân trang bị du côn giết chết khi đang đi tuần, tôi rất sợ.”
Đinh Uyển Chi nhíu mày, nghiến răng nói tiếp: “Có một lần anh ấy vất vả lắm mới được nghỉ phép, khi chúng tôi hẹn nhau, trên mặt anh ấy có mấy vết xước rỉ máu, nếu không phải tôi hiểu anh ấy không phải loại người đó thì còn tưởng anh ấy đi làm việc phạm pháp nào đó rồi. Là nhận được tin báo cảnh sát nói có bạo lực gia đình, anh ấy chạy tới điều giải, chàng trai hậu sinh không có chừng mực nên anh ấy mới duỗi tay căn ngăn, lại bị người vợ báo cảnh sát cào trúng, vợ chồng cãi nhau mà, cô có thể khuyên nhưng đừng tham gia, anh ấy lại chẳng hiểu gì cả, không biết đã ngậm bồ hòn làm ngọt bao nhiêu.
Mỗi lần anh ấy đi hẹn hò không phải mệt mỏi không có tinh thần nói chuyện thì chính là cùng nhau đi xem phim, anh ấy ở rạp chiếu phim ngáy.
Mẹ tôi nói ai biết liệu ngày nào đó anh ấy cũng chết, kêu tôi chia tay với anh ấy.
Sau này tôi cũng tốt nghiệp, vào làm nhân viên ở một quán ăn, cũng rất bận, người khác đều có bạn trai chăm sóc, chỉ có tôi là bạn trai còn bận hơn cả tôi.
Trùng hợp lúc đó có một người có điều kiện không tồi cũng muốn hẹn hò với tôi, và tôi muốn chia tay với Tam Phúc.”
“Sau đó thì sao?” Dịch Gia Di không nhịn được mà khẽ thở dài.
“Tam Phúc không đồng ý chứ sao, chúng tôi bên nhau từ hồi còn là thiếu nam thiếu nữ đến lúc trưởng thành, chẳng ai đành lòng cả, nên cả hai quyết định cho nhau một cơ hội nữa. Anh ấy từ chức khỏi cục cảnh sát, đổi một công việc khác, kiếm tiền cũng được, cuối cùng cũng có thời gian bên tôi. Cứ vậy làm dần từng bước, chúng tôi bàn đến chuyện kết hôn, chụp ảnh kết hôn, đặt tiệc cưới, tổ chức hôn lễ… nhưng cuộc sống sau khi kết hôn lại không như chúng tôi tưởng.
Đàm Tam Phúc đúng là tên hèn hạ!” Đột nhiên Đinh Uyển Chi tức giận chửi một câu, uống hai hớp rượu mới nói tiếp: “Mỗi ngày trôi qua đều như nhau, cuộc sống trải qua luôn giống vậy, anh ta nói càng ngày càng ít, thi thoảng còn lộ ra vẻ chán ghét đối với cuộc đời.
Cứ như người tôi lấy chỉ còn lại cái xác mà không có linh hồn vậy… Gia Di, cô đã từng nhìn thấy một người sau khi mất đi sự nhiệt tình đối với sinh mệnh sẽ thế nào chưa?”
Dịch Gia Di nghĩ đến người mình từng gặp và chuyện đã từng nghe, thấp thoáng biết đó là bộ dáng gì.
Bản thân cô đại khái cũng từng tải qua thời khắc như thế, không biết tại sao con người lại sống.
“Chuyện sau đó mọi người đều biết, chúng tôi ly hôn, anh ta lại về cục cảnh sát, mặc quân trang tuần tra ở Thâm Thủy Phụ, mỗi ngày đi một con đường như nhau, đến điểm tuần tra trùng lặp quẹt thẻ đăng ký, bắt trộm cướp, nhận mệnh lệnh từ chỗ nhận báo án, ra đường điều giải đôi vợ chồng vì cãi nhau mà bị hàng xóm báo cảnh sát…
Xử lý một vài sự cố lặt vặt như [Hàng xóm không kịp vứt rác khiến cho cả con phố bốc mùi] [Nước đọng ở cửa nhà hàng xóm chưa lau, để muỗi sinh đầy] [Tầng trên phơi quần áo nhỏ nước xuống ban công nhà tôi], đến cửa khuyên nhủ, điều giải.
Công việc phiền như vậy, mệt như vậy, nhàm chán như vậy, còn nguy hiểm như vậy, nhưng anh ta lại làm đến say mê, mấy ngày trước nhìn thấy anh ta không phải rất có tinh thần hay sao, sắc mặt tốt hơn, nói cũng nhiều hơn đi?”
Đinh Uyển Chi chế nhạo vài câu, lại không nhịn được mà thở dài: “Năm tôi tái hôn đó, anh ta được điều đến tổ trọng án với sir Phương.”
“Bây giờ vẫn ổn chứ? Có hạnh phúc không?” Chị Uyển Chi đã chọn lầm một người đàn ông không thể đặt mình lên vị trí đầu tiên trong cuộc đời.