Chương 265: Sói hoang nhỏ 3
“… Rất hạnh phúc.” Đinh Uyển Chi nhếch môi cười, không biết nghĩ đến chuyện vui vẻ gì đó mà ngược lại thở dài: “Bây giờ tôi sống rất tốt, tìm được một người có tam quan giống nhau, trọng tâm cuộc sống giống nhau, hôn nhân chính là một mối quan hệ xã hội tươi đẹp nhất, chỉ là… có đôi khi nhớ về mấy chuyện này lại thấy rất tức, nhưng cũng rất thương Đàm Tam Phúc. Chỉ sợ anh ta sẽ phải độc thân cả đời này mất, vì công việc này mà từ bỏ hết tất cả.”
“Anh ấy rất thích công việc cảnh sát này.” Dịch Gia Di cúi mắt.
Nghe chuyện xưa của Đinh Uyển Chi, trong lòng cô thấy chua xót, vừa thông cảm cho sự chia ly đã xảy ra, vừa sinh ra lòng kính trọng đối với anh Tam Phúc đã hết mình vì công việc.
Chỉ là đáng tiếc, tình nhân tốt và cảnh sát tốt tại sao không thể cùng vẹn toàn.
“Đúng, sự lựa chọn của người trưởng thành không có cách nào all-in được, chỉ có đứa trẻ được chiều chuộng mới có thể thôi.” Đinh Uyển Chi thở dài, tâm trạng của cô ta rất phức tạp.
Nhưng người trưởng thành có thể hồi tưởng về năm đó, lại không thể chìm đắm trong năm đó.
“Không biết anh ta có hối hận không? “Đinh Uyển Chi cúi mắt nhìn rượu trong cốc, chợt cười một tiếng.
Hỏi lời ngốc nghếch có hối hận hay không làm gì.
Một khi đã chọn rồi cũng chỉ có thể dũng cảm tiến tới mà không thể quay đầu lại.
Cô ta đã đầu tư vào một cuộc hôn nhân mới, cố gắng tìm kiếm hạnh phúc.
Tam Phúc đã thử cách sống khác, cuối cùng cũng đưa ra sự lựa chọn.
Bọn họ đều sải bước tiến lên trên con đường nhân sinh, dũng cảm theo đuổi con đường của mình.
“Cảm ơn cảnh sát Dịch đã nghe một bà vợ như tôi lải nhải trong lúc bận trăm công nghìn việc nhé.” Đinh Uyển Chi uống một hơi cạn sạch rượu, nghiêng đầu nở nụ cười.
Trong cuộc sống cô ta hiếm khi có thể cùng bạn bè nói về cuộc hôn nhân trước, hôm nay cũng coi như trút hết những gì muốn nói rồi.
“Tôi cũng uống rất vui, lại hiểu hơn về đồng nghiệp của mình.” Dịch Gia Di chống má, cũng nhìn cốc rượu cạn của đối phương.
“Anh ta chắc hẳn là một cảnh sát tốt?”
“Đúng vậy.” Dịch Gia Di không hề do dự mà gật đầu.
“Ha… cô về nhà thế nào? Uống say rồi, không thể lái xe khi say đâu đấy.” Đinh Uyển Chi đứng dậy, trạng thái say ngà ngà mới là thoải mái nhất.
“Không sao, không ai quản tôi lái xe khi say đâu.” Dịch Gia Di chắc chắn.
“?” Đinh Uyển Chi nhướn mày, thám tử lợi hại như vậy sao?
“Tôi đi xe đạp.”
“Hả?” Đinh Uyển chi sững sờ, sau đó phụt một tiếng bật cười.
Hai cô gái khoác tay nhau rời khỏi quán bar, chia tay dưới ánh trăng.
Trên đường đạp xe về nhà, Dịch Gia Di đã tha thứ cho anh Tam Phúc, người đã khiêu khích mình, cũng sẽ vì cạnh tranh với cô mà thi thoảng trông có vẻ bất thiện.
Mỗi một người đều có thứ mà mình bất chấp tất cả để đuổi theo, cô có, anh ta cũng có.
Bọn họ không có đúng sai, đều chỉ là những kẻ đi săn dũng cảm tiến lên trên con đường nhân sinh, tình cờ gặp nhau và xung đột mà thôi.
…
Tại một quán bar khác trong thành phố, hai cốc Long Island Iced Tea, Phương Trấn Nhạc và Tam Phúc ngồi đối diện bầu bạn uống rượu.
Bọn họ cũng đang nói chuyện phiếm.
“Thập Nhất được khen thưởng lớn nhất, có phải thấy hơi không cam lòng không?” Đột nhiên Phương Trấn Nhạc kéo đề tài về tổ B, nhắc đến chuyện mà gần đây Tam Phúc đều đang quan tâm.
Tam Phúc nhướn mày nhìn Phương Trấn Nhạc, chẳng chuyện gì thoát khỏi ánh mắt của tổ trưởng Phương.
“Không cam lòng chắc chắn có, nhưng công lao là của cô ấy, tôi cũng không nói ra được lời gì khác.”
“Có phát hiện ra gần đây chúng ta đều không cần phá án cả đêm không? Hơn nữa hôm nay còn đúng giờ tan làm.” Phương Trấn Nhạc vẫy tay, rượu trong ly đã cạn, anh lại gọi thêm một ly nữa: “Cậu đoán xem từ sau khi Thập Nhất tới tổ B, có thể đưa ra kết luận gì từ xác suất phá án và thời gian phá án của chúng ta?”
“Anh Nhạc nói đúng, mấy thứ này đều là công lao của Thập Nhất” Tam Phúc nhướn mày.
“Làm cảnh sát không thể không thừa nhận, sự trùng hợp trên đời này rất ít, nếu chuyện nào cũng như vậy, sự trùng hợp xuất hiện nhiều lần vậy không phải là trùng hợp nữa rồi.” Phương Trấn Nhạc đối diện với Tam Phúc.