Chương 266: Sói hoang nhỏ 4
Tam Phúc mím môi hồi tưởng, chậm rãi nếm ra sự thay đổi trong tổ mấy ngày qua, nhớ lại cảm giác tồn tại như có như không của Dịch Gia Di tại các mắt xích trong mỗi một vụ án, và thời khắc cô bùng nổ ánh sáng trí tuệ.
Kiến thức mà cô mới học, suy luận của cô, khả năng quan sát của cô, sự kiên nhẫn và tỉ mỉ cùng dẻo dai của cô…
Có lẽ cho tới nay, anh ta cũng không phải không nhìn thấy mà chỉ là không muốn thừa nhận mà thôi.
“Tam Phúc, có Thập Nhất ở đây, thăng chức chỉ là chuyện sớm muộn.” Cốc rượu che khuất vẻ mặt của Phương Trấn Nhạc.
“Thật ra gần đây tôi vẫn luôn quan sát Thập Nhất, tôi biết cô ấy rất lợi hại.” Cuối cùng Tam Phúc cũng nhả ra.
“Tất cả đều sẽ tốt lên thôi, mọi người cùng nhau phá án, có phúc cùng hưởng.” Phương Trấn Nhạc nở nụ cười.
Tam Phúc nhếch khóe môi, sao nghe qua cứ như đang nói: Chỉ cần ôm chặt đùi của Thập Nhất, cứ đi tiếp sẽ được thăng chức vậy?
“Sir Phương, người lớn như tôi lại muốn ôm đùi một cô gái nhỏ, tôi không cần mặt mũi nữa sao?” Tam Phúc lắc đầu cười khổ.
“Cậu còn gì oán trách nữa? Nói vậy chứ tôi cũng muốn ôm một chút.” Phương Trấn Nhạc nói với vẻ nghiêm túc.
Hai người lại cười đùa vài câu, có một cô gái xinh đẹp qua đây bắt chuyện, hỏi số điện thoại của Phương Trấn Nhạc.
Phương Trấn Nhạc hơi sững sờ, sau đó ngồi thẳng người dậy, vừa quay đầu lời nói ra lại là: “Cảnh sát đang canh chừng điều tra phá án, xin đừng quấy rầy việc công.”
“…” Sau khi cô gái xinh đẹp tức giận rời đi, Tam Phúc lắc đầu cạn lời: “Người ta muốn làm quen với cậu thôi mà, cần gì phải xa lánh như thế? Muốn cả đời độc thân sao?”
“Độc thân cũng rất tốt.” Phương Trấn Nhạc liếc mắt nhìn anh ta: “Người ba mươi mấy còn không gấp, một người hai mươi mấy như tôi gấp cái gì.”
Tam Phúc tức giận xùy một tiếng, uống một hớp rượu rồi mới thấp giọng nói với vẻ ý vị sâu xa: “Lúc ở nhà một mình vẫn sẽ đau đầu sao?”
“Sẽ.” Phương Trấn Nhạc nở nụ cười, dường như không để ý mà tự giễu: “Nó đã là một phần của linh hồn tôi rồi, đại khái muốn theo tôi cả đời.”
Tam Phúc thở dài, sợ nói nhiều sẽ làm hỏng tâm trạng của Phương Trấn Nhạc nên lại chuyển chủ đề.
Trong khoảng thời gian tiếp theo đó, chủ đề lại vòng về công việc, nói đến vụ án mà mình từng phá, nói đến vụ án mà người khác phá, rồi lại nói đến người trong tổ, nói nọ nói kia.
Nhưng khi nhắc đến Dịch Gia Di lại luôn là khen ngợi nhiều hơn. Tam Phúc cũng mất đi vẻ không cam lòng và lòng cạnh tranh nữa, dần dần lộ ra sự tán đồng và khen ngợi một cách trưởng thành.
Nếu nói tổ B là một bầy sói cỡ nhỏ vậy Dịch Gia Di được đám dã thú hoàn toàn tiếp nhận như vậy, đã sớm không còn là con sói cuối cùng trong bầy sói này nữa.
Cô đang dựa vào “trực giác” trời ban, tính dẻo dai độc đáo và sức mạnh rắn chắc dần dần trưởng thành, từng chút một chinh phục quần thể nhỏ này.
…
Ngày hôm sau Dịch Gia Di rời giường từ rất sớm, sau khi bò dậy cô ra ngoài chạy bộ trước, sau đó vòng vào chợ giúp anh cả xách đồ ăn đến cửa hàng.
Kết quả phát hiện ra Tôn Tân cũng ở đây, tuy là một người gầy gò nhưng cũng cầm được không ít đồ.
Để làm đậu phụ Tứ Xuyên, cậu ta còn mua mấy bìa đậu ngâm tương, sợ đè nặng bị nát nên cẩn thận đặt lên trên cùng đống thực phẩm.
“Chỉ mua sáu bìa đậu thôi sao? Đủ dùng không?” Dịch Gia Di nhận đậu phụ, đếm một lượt rồi nghi ngờ hỏi.
Bây giờ Dịch Ký rất nổi tiếng, món Tứ Xuyên mới lên sàn được các thực khách yêu thích vô cùng, chọn món rất nhiều, buổi trưa và buổi tối ăn kiểu gì cũng phải mười mấy bìa đậu mới đủ đi?
“Sau bìa đậu cũng đủ cho buổi trưa rồi.” Tôn Tân đón ánh nắng mặt trời, mỉm cười đáp lời. Dưới ánh sáng này trông nét mặt của cậu ta rất tốt, vẻ yếu đuối trước kia hình như đều bị quét sạch: “Buổi sáng thái sáu bìa này là đủ rồi, để ngâm trong nước muối, buổi trưa có người chọn món là có thể vào chảo bất cứ lúc nào, chắc hẳn đủ dùng.
Buổi tối nấu phải đi mua thêm.”
“Ế? Tại sao không mua luôn đi? Buổi trưa thu xếp, chuẩn bị đồ ăn luôn, hơn nữa buổi chiều còn có khách khứa nên chắc hẳn rất bận, có cần đặc biệt chạy tới chợ một chuyến nữa vì đậu phụ không?” Bé Gia Di tò mò log in rồi.