Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 267 - Chương 267 - Tôn Tân, Cậu Thật Lợi Hại

Chương 267 - Tôn Tân, cậu thật lợi hại
Chương 267 - Tôn Tân, cậu thật lợi hại

Chương 267: Tôn Tân, cậu thật lợi hại

“Vậy không được, đậu phụ cần phải tươi. Buổi sáng mua buổi trưa ăn vừa vặn giữ được hương đậu tươi ngon nhất, dùng nước muối ngâm qua sẽ không có vị tanh, ăn vào miệng ngon nhất. Nhưng nếu để đến tối có khả năng sẽ hơi chua, loại vị tươi mới của đậu phụ vừa mới làm xong cũng sẽ bị giảm đi rất nhiều.” Tôn Tân vô cùng nghiêm túc nói.

“Đậu phụ cay quan trọng nhất chính là chất lượng của bản thân đậu phụ, để cho khách hàng nếm được đậu phụ Tứ Xuyên tuyệt hảo nhất, chạy thêm một chuyến mà thôi, không tính là gì cả.”

Dịch Gia Di ngẩn người nghe Tôn Tân miêu tả, chỉ cảm thấy quanh người chàng trai trẻ tuổi trước mặt như tỏa ra thánh quang vậy.

Loại thái độ này của cậu ta khiến chuyện nấu nướng này trông có vẻ thần thánh đến vậy.

“Tôn Tân, cậu thật lợi hại.” Dịch Gia Di cảm thán một tiếng.

Sau bữa cơm là chuẩn bị đi làm, Dịch Gia Di liếc mắt nhìn qua chiếc xe đạp, lặng lẽ đẩy nó lên tầng, buộc chặt dây giày, trên lưng đeo túi nhỏ rồi chạy bước nhỏ đi làm.

Trong thành phố giảm nhiệt độ, Dịch Gia Di chạy đổ mồ hôi khắp người.

Trong số những công dân vội vã và đầy hấp tấp trong việc kiếm tiền ở các thành phố lớn, Dịch Gia Di cũng tỏa ra động lực kiếm tiền.

Khi chạy đến cục cảnh sát cách giờ vào làm còn hơn nửa tiếng nữa, cô tới quá sớm.

Ngửi quần áo, cũng may vẫn còn thơm như cũ, vì thế cũng không vào văn phòng lấy đồ dự phòng mà tới thẳng nhà tắm của nữ cảnh sát tắm qua, lại thay về áo sơ mi kẻ sọc rộng che hông cùng quần dài bó nhưng co dãn đã mặc buổi sáng, buộc tóc đuôi ngựa, cả người trông có vẻ khỏe khoắn và năng động.

Vừa thanh xuân vừa ngầu lòi, cô rất hài lòng.

Đang soi gương thì mấy cảnh sát mặc quân trang đi vào thay đồng phục, sau khi nhìn thấy Dịch Gia Di đều gật đầu chào hỏi: “Chào buổi sáng, cảnh sát Dịch.”

“Chào buổi sáng nhé, cảnh sát Dịch.”

Dịch Gia Di lễ phép đáp lại, khi quay người đi khỏi phòng thay đồ mới tặc lưỡi một cái.

Hồi tưởng lại thời điểm mấy cảnh sát đó gọi cô là “Tiểu Gia Di” hoặc là bình thường toàn làm lơ cứ như chỉ mới xảy ra ngày hôm qua. Trước đó còn thường xuyên nghe được những người khác thảo luận về một người mới toanh may mắn như cô, chỉ qua vài ngày sẽ bị lãng quên thôi.

Hiện giờ cô đã tiến vào tổ trọng án, phá được mấy vụ án, cùng với báo chí không ngừng đưa tin nhắc đến sự giúp đỡ của cô đối với quá trình điều tra phá án, những lời bán tán liên quan đến cô trong cục cảnh sát cũng đang xuất hiện sự thay đổi.

Trong vô thức, thái độ của mọi người đối với cô đều đã khác hẳn.

Tán đồng nhiều hơn, tôn trọng nhiều hơn, bớt chê cười và xem náo nhiệt, coi khinh hơn.

Cô vuốt đuôi tóc, ngẩng đầu, hít một hơi thật sâu, thầm hạ quyết tâm phải càng cố gắng trở nên tốt hơn, cũng phải học hỏi như Tôn Tân, theo đuổi chi tiết và xuất sắc.

Gia Di cố lên! Cố lên!

Trong đầu hô khẩu hiệu cho mình, xốc lại tinh thần, vòng vào hành lang của văn phòng tổ trọng án.

Khi đến đến cửa, đột nhiên thấp thoáng nghe thấy tiếng thì thầm bên trong.

“Này, tiểu Thập Nhất. Trước đây luôn khiêu khích cô, không dành cho cô đủ sự tôn trọng là lỗi của anh Tam Phúc, món quà này tặng cho cô, tuần sau Hương Giang đổ mưa miết, cô ném cái ô tàn đó đi, dùng cái mới này…”

“Không được, mình cũng có coi thường cô ấy gì đâu, chẳng phải chỉ là không cam lòng thôi sao. Một thám tử lành nghề làm cảnh sát mười mấy năm lại không so được với một người mới nên hơi nóng nảy tí thôi, ai có thể vui vẻ cho được?”

“Ừm, Thập Nhất, gần đầy làm việc không tồi, sự cố gắng và tiến bộ của cô, mọi người đều nhìn thấy cả mà, đây là quà cho cô, tiếp tục cố gắng nhé.”

“Quê mùa quá…”

“Chê cười là bài thơ ca tụng của kẻ tầm thường dành cho thiên tài, người khác ghen tỵ đố kỵ với cô cũng là bình thường, đây là số mệnh của cô. Xã hội chính là như thế, luôn luôn mài giũa cô, cô đừng để trong lòng, đây là quà mua cho cô… cái mẹ gì không biết…”

Lầm bầm rì rầm, toàn là giọng của một người đang nói chuyện một mình.

Dịch Gia Di lén thò đầu vào, chỉ thấy anh Tam Phúc đang đứng trước bàn làm việc của cô, nói năng hùng hồn với không khí, nếu đây là buổi tối, hành động này của anh ta có thể dọa chết người.

Dịch Gia Di rụt đầu về, lưng dựa vào bức tường hành lang, đứng thẳng tắp, trên mặt không kiềm chế được mà cười.

Bình Luận (0)
Comment