Chương 268: Hạ bệ hay là bày trận đó
Chú Cửu người già dậy sớm, thường đều là người đầu tiên đến văn phòng, khi đi vào hành lang nhìn thấy Dịch Gia Di đứng nghiêm chịu phạt ở cửa còn tưởng mình sống về thời đi học, gặp phải tay học sinh phá phách bị giáo viên đuổi ra ngoài.
Ông ta nhướn mày định mở miệng, chỉ thấy cô cảnh sát trẻ giơ ngón tay đè lên môi, ra hiệu cho ông ta yên lặng.
Lòng tò mò trỗi dậy, Lâm Vượng Cửu bước nhanh đến cửa, Dịch Gia Di nhỏ giọng bảo: “Đừng nói đã nhìn thấy tôi nhé.” Sau đó chạy đi.
Ông ta vòng vào văn phòng thì thấy Tam Phúc đứng đối diện với bàn làm việc của Dịch Gia Di không biết đang làm gì, mới nghi ngờ hỏi: “Làm gì vậy, sợ Thập Nhất giành vị trí tổ trưởng với cậu nên nguyền rủa đấy hả? Hạ bệ hay là bày trận đó?”
“Chú Cửu, chú nói gì thế? Ai là tổ trưởng? Dù sao cũng không phải tôi. Cái đó… tiểu Thập Nhất làm việc rất tốt, cô ấy muốn làm thì cứ để cô ấy làm. Là anh em lẽ nào còn gây rắc rối cho cô ấy sao? Chắc chắn phải cổ vũ cô ấy rồi.” Tam Phúc trông hơi mất tự nhiên trong giây lát, anh ta vòng về bàn làm việc của mình, cười gượng gãi đầu.
Lâm Vượng Cửu nhìn anh ta với vẻ nghi ngờ, như thường lệ đi đến trước tượng Quan Công thắp hương cầu phúc trước.
Người sắp nghỉ hưu rồi, mỗi ngày đều cầu nguyện được sống yên ổn.
Ông ta quay đầu liếc mắt nhìn quyển lịch trên bàn, xé một trang hôm qua đó đi, lấy một trang in hình kỳ nghỉ ra rồi đánh giá hôm nay, nhíu mày nói: “Đã xảy ra chuyện gì thế này? Hôm nay mọi việc không thuận.”
Chú Cửu thở dài với quyển lịch, Tam Phúc thi thoảng lại liếc mắt nhìn trộm bàn của Dịch Gia Di rồi lại rối rắm chần chừ.
Đúng lúc này, đột nhiên trong hành lang ồn ào hẳn lên, hai người không hẹn mà cùng thò đầu nhìn ra ngoài, chỉ thấy một nhóm người khiêng một thứ khổng lồ phủ vải đỏ vòng vào hành lang, vừa lảo đảo vừa ồn ào vô cùng.
“Bên trái dùng sắc nâng hộ cái.”
“Hây a, đừng đi quá nhanh!”
“Giời ơi vẫn chưa tới hả? Tôi sắp không khiêng nổi nữa rồi này!”
“Sao văn phòng của cô xa thế hả cán bộ.”
“Cẩn thận đừng cọ vào chân dung trên tường nhé…”
Khi đến cửa tổ B, hai người chú Cửu mới ý thức được thứ này sắp chuyển vào trong văn phòng của bọn họ nên vội vàng tránh đi.
Sau đó, mấy người đó chuyển thứ to lớn vào trong văn phòng dưới sự chỉ huy của Dịch Gia Di,, cuối cùng đặt trên mảnh đất trống sát tận cùng vách tường
“Cái gì thế?” Tam Phúc thò đầu hỏi.
Đinh Uyển Chi đi theo phía sau đáp lời: “Ghế mát xa đó, Gia Di mua ở Hằng Tường Vượng Nghiệp bọn em, em đặc biệt giảm giá rất lớn cho cô ấy đấy.”
Lúc này Tam Phúc mới để ý thấy một đám người Đinh Uyển Chi đi vào, anh ta lúng túng cả người cứng ngắc, cười bảo: “Quan tâm đến thành tích của em à, rất không tồi.”
“Sau này anh nhàn rỗi cũng có thể vào ngồi thử, thả lỏng một chút.” Đinh Uyển Chi nở nụ cười, giọng điệu rất ôn hòa, hoàn toàn không nhìn thấy vẻ hà khắc vừa gặp là đã cãi nhau trước đây.
“Bây giờ làm ăn vẫn được chứ? Nếu như cần khách hàng, sau này anh cũng mua cho mẹ một cái.” Tam Phúc cẩn thận hàn huyên với cô ta.
“Được rồi, nếu anh mua, em chắc chắn sẽ giảm giá cho anh.” Đinh Uyển Chi đáp một cách rất nghĩa khí.
Hai người đối diện tầm mắt, đột nhiên không nhịn được mà bật cười, rất có ý cứ cười quên hết hận thù.
Đợi Dịch Gia Di sắp xếp cho nhân viên vận chuyển lắp đồ xong, tiễn Đinh Uyển Chi và các công nhân của Hằng Tượng Vượng Nghiệp rời khỏi cục cảnh sát, khi vòng về văn phòng thì mấy người anh Nhạc cũng đã đến, đều đang vây quanh thứ to lớn này quan sát.
Dịch Gia Di vội chạy bịch bịch tới, soạt một cái mở khăn che màu đỏ ra, miệng bắt chước tiếng pháo nổ: “Đùng đùng đùng đùng…” Đây là pháo đài.
“Huýt… bùm!” Đây là pháo hoa.
“Ten ten ten tèn… nghi thức khai ghế mở màn hoàn hảo!” Dịch Gia Di rút vải đỏ ra, triển lãm chiếc ghế mát xa sang trọng trước mặt mọi người.
“Oa, Thập Nhất hào phóng quá!” Gia Minh đi đến trước mặt, vây quanh cái ghế mát xa tấm tắc lấy làm kỳ lạ.
Trước đó lúc tới Hằng Tường Vượng Nghiệp nhìn thấy sản phẩm bày ở đó của bọn họ, cậu ta vẫn luôn cảm thán, nhìn xem bây giờ khoa học kỹ thuật đã phát triển đến mức nào rồi đi, thứ này trông rất thoải mái.
Giờ cũng đã được sở hữu một chiếc rồi!
Chậc!
Thế này rất lợi hại!