Chương 277: Ngắm bắn
Sau khi người đàn ông áo xám xác định được vị trí của Phương Trấn Nhạc và Tam Phúc lại kiên nhẫn đánh giá sau khi nổ phát súng đầu tiên phải trốn thế nào, rồi lại nổ súng bắn người thứ hai.
Tay cướp già đời đã quen với việc làm bất cứ chuyện gì cũng phải động não, lo trước khỏi họa.
Tính xong thời gian, tính xong vị trí, tính xong đường lui rồi mới ra tay… chính là chiến lược giúp ông ta hành nghề này nhiều năm vẫn sống sót mà chưa bị bắt.
Nhanh chóng tính toán xong, ông ta rút cánh tay giấu trong áo ra, trong bàn tay cầm một khẩu súng lục đã bắn viên cảnh sát mặc quân trang kia.
Họng súng giơ lên, hướng vào tấm lưng không chút phòng bị của Phương Trấn Nhạc.
Phương Trấn Nhạc trốn phía sau một dãy vách ngăn gỗ, tránh họng súng của Type 54 pistol phía sau cạnh quầy dịch vụ trong ngân hàng, lại không hề phát giác ra họng súng ở cửa chính ngân hàng phía sau đang chỉ vào lưng mình.
Hai chân của người đàn ông mặc áo xám tách ra, tay cầm súng giơ lên trước ngực, là tư thế “hướng nòng súng về phía mục tiêu” tiêu chuẩn mà nam giới thường dùng.
Gạt bệ búa, ngắm bắn.
“Bằng!” Tiếng súng vang lên.
Người đàn ông mặc áo xám nhìn chằm chằm vào khẩu súng mình đang cầm, ông ta còn chưa kịp bóp cò nữa.
Cơ thể không có cách nào khống chế được mà lảo đảo hai bước tiến lên, quay đầu nhìn ra ngoài ngân hàng với vẻ khó tin, trông thấy rõ ràng cảnh tượng cuối cùng trước khi chết.
Đường Thượng Hải loạn như cào cào, dân chúng chạy trốn vứt đầy rác và tạp vật trên đường.
Cô cảnh sát vô hại mà ông ta đã không coi ra gì đó đứng vững trong tư thế bắn súng kiểu Weaver tại ven đường trước cửa, đang chĩa súng vào ông ta, còn thực hiện rất có quy củ động tác đợi cò súng về vị trí sau khi nã đạn.
Súng cảnh sát SIG P250 DCc tỏa nhiệt ở họng súng sau khi bắn, làm biến dạng không khí trong một khu vực rộng bằng nắm tay xung quanh nòng.
Từ xa nhìn lại, khu vực đó quẩn quanh ngay trước mặt cô cảnh sát, khiến ngũ quan của cô trở nên mơ hồ.
…
Trước đó vài giây, vào thời khắc chỉ mành treo chuông, Dịch Gia Di đã nhặt khẩu súng của viên cảnh sát mặc quân trang 7512, hai tay dính máu tươi của anh ta, thay anh ta bắn thủng tim người đàn ông mặc áo xám đã bắn anh ta.
Xác định vị trí rồi bắn, Dịch Gia Di bắn trúng vòng mười một trăm phần trăm.
Người đàn ông áo xám lảo đảo ngã xuống đất, sau khi súng tuột khỏi tay văng ra khỏi ngân hàng bị Dịch Gia Di đá một cước bay xa.
Ngón tay của ông ta hơi nhúc nhích, tầm nhìn dần trở nên mơ hồ và tối tăm vượt qua thân hình thẳng tắp như cây tùng của cô cảnh sát, rơi lên cái đồng hồ to treo trên tòa nhà ở con phố đối diện, kim phút trên mặt đồng hồ chỉ về hướng giữa hai và ba.
Thời gian của ông ta mãi mãi dừng lại vào một khắc này.
…
Khi chiếc xe xung kích của cảnh ti Trần Võ Kiệt thuộc đội điều tra tội phạm có tổ chức dừng lại trước ngân hàng Bảo Kim thì trận đấu súng vẫn còn đang tiếp diễn.
Xung quanh ngột ngạt hỗn loạn, tất cả mọi thứ đều bị người đi bộ chạy trốn va đổ, rác thải, túi mua sắm, thức ăn thừa, giày dép bị rớt lại, kính chiếu hậu của xe hơi bị tông rụng… Đường phố giống như ngày tận thế, có thể nhìn ra được trong khoảng thời gian ngắn ngủi trước đó ở nơi này đã xảy ra hiện tượng chạy trốn và hoảng loạn ghê gớm cỡ nào.
Ngoài cửa ngân hàng có xác người nằm đó, tuy tiếng súng ở trong ngân hàng nhưng vẫn đinh tai nhức óc, khiến người nghe được mà hết hồn hết vía.
Trong sự hỗn loạn mà mọi người đều đã bỏ chạy, sir Trần thông qua cửa kính xe ô tô nhìn thấy động tác nghiêng người của Dịch Gia Di trong tư thế tiêu chuẩn, sau đó lao vụt vào trong ngân hàng mà không hề do dự.
…
“Đội Phi Hổ chia thành hai nhóm, đánh từ hai cửa trước sau, bảo vệ người dân trong ngân hàng, còn có ba thám tử tổ trọng án đó nữa, ngay cả áo chống đạn cũng không mặc, ba khẩu súng thì đủ làm gì được, kêu ba người bọn họ rút cùng người dân dưới sự bảo vệ của đội Phi Hổ đi!”
“Kéo dây cảnh báo!”
“Dựng tường bao vây.”
“Bảo vệ người dân rút lui, sơ tán!”
“Dẫn người dân bị đạn lạc làm bị thương và bị giẫm đạp lên xe cứu hộ cấp cứu chữa trị, tạm thời đừng để truyền thông phỏng vấn mấy người đó.”
“Bộ phận quan hệ công chúng đã tới chưa? Kêu bộ phận quan hệ công chúng hạn chế xe truyền thông.”