Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 276 - Chương 276 - Tay Không Tấc Sắt, Nhỏ Bé Vô Hại

Chương 276 - Tay không tấc sắt, nhỏ bé vô hại
Chương 276 - Tay không tấc sắt, nhỏ bé vô hại

Chương 276: Tay không tấc sắt, nhỏ bé vô hại

Lên đường Thượng Hải, sau khi trận đấu súng chuyển hướng vào ngân hàng Bảo Kim, những người trốn gần đó đều nhân cơ hội chạy về con phố xa hơn.

Người nào cũng chạy sượt qua vai hoặc song song với người khác, không ai để ý đến mấy người bên cạnh đó là ai và đang làm gì, người xung quanh vẫn rất nhiều nhưng lại như biến thành vô hình, tất cả đều không để ý và cũng không được để ý.

Người đàn ông mặc áo xám hơi híp mắt, tầm nhìn như dã thú tuần tra trên người cô cảnh sát trẻ.

Vì bả vai gầy yếu nên trông cái áo khoác có vẻ quá mức rộng, lộ ra cái cổ trắng trẻo tinh tế trong không khí dường như vặn nhẹ một cái cũng sẽ gãy.

Ánh mắt của người đàn ông mặc áo xám rời đi rồi lại rơi lên mặt cô: Một gương mặt nhỏ cỡ lòng bàn tay đã sớm trắng bệch, đôi mắt đó ngây ra nhìn thi thể của viên cảnh sát mặc quân trang, trông như thể đã hoàn toàn bị dọa sợ.

Tay không tấc sắt, nhỏ bé vô hại.

Một món đồ chơi Transformer bị một người dân đang chạy trốn nào đó đá văng ra xa, lăn qua chân người đàn ông mặc áo xám, cuối cùng đập vào chân Dịch Gia Di, phát ra tiếng lạch cạch.

Cô cảnh sát trẻ cả kinh rùng mình một cái, ánh mắt dại ra vẫn không có tiêu cự nhìn về phía đối diện.

Cuối cùng người đàn ông mặc áo màu xám vẫn không rút khẩu súng trong lòng ra.

Ông ta không muốn nổ súng đánh rắn động cỏ, sợ thám tử trong ngân hàng phát hiện ra sự tồn tại của mình, cũng cảm thấy cô thám tử ngồi xổm ở đó đã hoàn toàn sợ ngây người, không có lực sát thương gì đáng nói.

Ông ta thu lại tầm nhìn, im hơi lặng tiếng đi ngang qua người Dịch Gia Di, cẩn thận tiến từng bước về phía ngân hàng Bảo Kim.

Dịch Gia Di vẫn chìm đắm trong dòng chảy hình ảnh, trong mắt là hình ảnh viên cảnh sát mặc quân trang 7512 đã nhìn thấy trước khi chết.

Cô thấp thoáng cảm giác được có một người đi ngang qua bên cạnh mình, hình như còn liếc mắt nhìn mình một cái.

Nhưng đầu óc rối loạn, cô không rảnh để ý đến ông ta, chỉ có một nghi vấn nho nhỏ lướt qua trong đầu “Sao lúc này vẫn còn có người đi về phía ngân hàng vậy?” Rồi lại rơi vào trong dòng chảy hình ảnh.

7512 rõ ràng đã giơ súng hướng về phía tên cướp trong ngân hàng nhưng lại có một viên đạn bắn tới từ chỗ khác, ghim thẳng vào ngực anh ta.

Lảo đảo một bước, bấy giờ anh ta mới ý thức được đã xảy ra chuyện gì.

Khi nhìn thấy một màn này, hô hấp của Dịch Gia Di ngưng lại, sau sáu giây, cô nhìn thấy gương mặt của một người đàn ông trong dòng chảy hình ảnh.

Đó là một gương mặt của người qua đường mặc thường phục, không đội khăn trùm đầu.

Viên cảnh sát mặc quân trang ôm ngực tìm kiếm hung thủ đã nổ súng, một khắc cuối cùng trước khi ngã xuống, tầm nhìn mới bắt được họng súng đã bắn mình, đối diện với ánh mắt của hung thủ.

Người đó mặc áo khoác màu xám, đứng chung với người đi đường đang xem náo nhiệt, tay cầm súng và họng súng đều giấu dưới cái áo khoác.

Dịch Gia Di cũng mượn tầm nhìn của viên cảnh sát 7512 mà nhìn thấy ánh mắt của người đàn ông hung ác mặc áo màu xám.

Cô trông thấy sau khi đối phương nổ súng lại nhanh chóng thu họng súng lại, nhét một miếng bánh kẹp cuối cùng vào miệng, vừa nhai vừa nhìn về phía khác, chớp mắt cái đã hòa nhập vào người đi đường bình thường, khó mà phân biệt được.

Lồng ngực cô căng lên, bất chợt tỉnh lại.

Cô lập tức đứng dậy, chỉ nhìn thấy người đàn ông mặc áo xám đi vòng qua thi thể của tên cướp chết ngay tại cửa ngân hàng, sải bước băng qua khung cửa ngân hàng, đi về phía đám người Phương Trấn Nhạc.

Ông ta chính là tên cướp thứ tư!

Mà Phương Trấn Nhạc và Tam Phúc đang chuyên tâm đấu súng với hai tên cướp trong ngân hàng cũng không rảnh phân tâm. Bọn họ không biết nơi này còn tên cướp thứ tư, cũng hoàn toàn không để ý đến sau lưng được.

Dịch Gia Di giơ hai tay dính máu, vội vàng hô to về phía ngân hàng: “Sir Phương! Sir Phương! Anh Tam Phúc…”

Nhưng trong ngân hàng tiếng súng đinh tai nhức óc, người bên trong hoàn toàn không nghe thấy tiếng của cô.

Phải làm sao đây… phải làm sao đây…

Trong âm thanh ồn ào xung quanh còn lẫn với tiếng còi cảnh sát đang dần tới gần… nhưng vẫn còn quá xa!

Dịch Gia Di chỉ cảm thấy Adrenalin điên cuồng trào lên, toàn bộ âm thanh trong tai đều trở nên vang hơn, thứ nhìn thấy trong mắt hình như càng rõ ràng hơn, đầu óc nhanh chóng tìm kiếm đối sách, ánh mắt vội nhìn xung quanh.

Đột nhiên, tầm nhìn của cô dán chặt vào một chỗ nào đó, con ngươi chợt co rút lại.

Bình Luận (0)
Comment